- - Văn án: - Turan dừng lại còn trước cánh cửa gỗ màu xám tro dẫn vào quán rượu quen thuộc. Nó định bước vào nhưng đôi chân một lần nữa chợt trở vì thế thật nặng nề, đến không thể nào nhấc lên được. Áp lực từ việc bị đuổi khi chỉ vừa mới vào xây dựng được nửa ngày khiến nó không dám trở về đây, nhưng nó lại không còn chỗ nào hầu đi cả. Không người thân, không công ăn việc làm và hơn cả là món nợ hơn năm nghìn xen mà nó phải đối mặt trong ba ngày nữa, Turan thấy mình thật đúng là nỗi hổ thẹn của các đấng tạo hóa. Trong thoáng chốc, thứ đó vừa mới nghĩ đến việc tự sát, thế nhưng không mất bao lâu hầu nó nhận ra điều đó là vô ích. Cánh cửa quán rượu bỗng nhiên bật mở ra, cắt đứt dòng suy tư u ám của Turan. Turan không buồn bã ngước lên nhìn. Thứ đó ý thức quá rõ đó là ai. – Thằng ôn con này không vào lại đứng đó cản trở bà mày làm ăn à!? Vào ngay! Dứt câu, người đàn bà liền giơ cánh tay lực lưỡng nắm lấy cổ áo Turan rồi cứ thế lôi nó xềnh xệch vào trong. Hành động của bà ta nhanh chóng cùng với dứt khoát như thể đã làm qua hết sức nhiều lần; kết hợp với Turan, sở hữu vẻ cũng vừa quá quen với việc bị lôi đi như thế, chẳng hề có một sự phản kháng nào. sstruyen mời các bạn xem tiếp..