- - Trích đoạn: - Tháng bảy oi bức, lá rơi lả tả. Vùng đất phương Nam nhiều sông nước. Tiết trời đã qua mùa, những chiếc lá sen dạo trước còn phủ khắp mặt hồ giờ cũng chỉ còn thừa lại những mảng rách nát. Bến đò hoang xưa nay tiêu điều vắng vẻ, vậy mà hôm nay lại có được khách đến. Khách nhân khoác áo choàng đen, chiếc mũ trùm che khuất hơn phân nửa gương mặt, dưới chân hắn là con thuyền nhỏ không biết lấy từ đâu mà ngay cả chiếc mái cỏ cũng chẳng nắm giữ. Hắn đã đứng ở nơi này gần ba canh giờ, từ lúc thái dương ngả về Tây cho đến lúc trăng treo giữa trời, dưới chân như là mọc rễ, không hề di chuyển. Lại còn qua thêm một chốc, cơn gió mang hơi lạnh thổi qua kèm tiếng lá rụng bị giẫm lên, một người mặc y phục dạ hành, dịch chuyển trên con đường nhỏ mọc đầy cỏ hoang từ đằng xa đến. Còn chưa tới gần, hắn đã cúi người hành đại lễ: “ Thuộc hạ tới trễ, khiến Tôn chủ đợi lâu. ” “ Chiến sự ở Kinh Hàn quan đã kết thúc, đường xá lại còn xa xôi, không phải là lỗi của ngươi. ” Người khách khoác áo choàng phất tay ý bảo hắn ta bước đến gần, giọng có chút khàn khàn: “ Chẳng qua, ngươi dẫn theo cái đuôi tới, đây lại còn là một sai lầm không nhỏ. ” Người khách dạ hành nghe vậy kinh hãi thật sự là vậy. Suốt đường đi hắn ta bôn ba mệt mỏi cũng khó tránh chuyện lơ là, chẳng biết bị người bám đuôi đến tận đây từ lúc nào. Thoáng nghĩ một chút, hắn tập trung nội lực vào tai mắt, lập tức tra rõ ở cánh rừng hoang phía sau có chừng hơn mười người đang âm thầm di chuyển như vậy đó. Phải thừa nhận rằng, “ thuộc hạ đáng chết, xin tôn chủ … ” sstruyen mời các bạn xem tiếp,,..