Ngày đại quân khải hoàn ca khúc khải hoàn trở về, ta bế Sâm Nhi trên tay, hòa mình vào dòng người xem hội náo nhiệt.
Tiếng trống trận vang vọng, Sâm Nhi ngước đôi mắt tròn xoe, chỉ vào vị tướng oai phong lẫm liệt trên lưng ngựa. Tay hắn ôm một đứa trẻ, ánh mắt kiên nghị.
"Mẫu thân," giọng Sâm Nhi non nớt, "người đó… giống phụ thân trong bức họa ở nhà."
Trái tim ta thắt lại, siết chặt vòng tay ôm Sâm Nhi vào lòng, cố gắng trấn an bản thân.
"Nói bậy! Đó… không phải là phụ thân con."
Trước kia có lẽ đúng, nhưng giờ thì không. Và cả sau này, vĩnh viễn không thể nào.
Quân tử mang trong mình chí lớn nơi biển rộng trời cao, ta không thể, cũng không nên trói buộc hắn vào vòng tay nhỏ bé này.
Đang tải bình luận...
Chia sẻ cảm nhận của bạn về truyện này.
Đang tải bình luận...
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!
Chia sẻ ý kiến của bạn về truyện "Nợ Ân Tình".