Cả sảnh đường dưới tán hòe, khách mời yên lặng không gây ra chút tiếng động, giọng phát biểu lạnh như băng quanh quẩn ở trong hành lang …. - Nhất bái thiên địa! - Nhị bái cao đường! - Phu thê giao … Giọng phát ngôn đột nhiên ngừng một lần nữa. Hôn lễ này đơn thuần có tân nương mà không có tân lang, làm sao phu thê giao bái được? Ngày đó, chỉ mỗi có nàng mặc y phục đỏ thẫm, cô độc đứng cầm dải lụa đỏ, nhận lấy sự an bài của vận mệnh. Đêm hôm đó, ngón tay lạnh như băng dò ở bên hông nàng, xé rách vạt áo phiền phức, đôi mắt đen thâm trầm chẳng khác gì nhuộm máu đỏ, ở trong bóng tối, hắn mỉm cười một cách tàn bạo, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng: - Ta khát khao ngươi … Đêm hôm đó, y phục bị xé nát vụn, lộ ra làn da trắng như tuyết của nàng, khỏa thân, nàng từng bước đi về phía địa ngục sâu thẳm lạnh lẽo … Hơn một tháng sau, hắn thô bạo đặt nàng dưới thân, gầm nhẹ: - Thân thể tàn hoa bại liễu mà cũng dám đưa tới, nỗi nhục ngày hôm nay, ngày khác Bổn Vương chẳng bao lâu nữa sẽ trả gấp bội!!!