Em, ôm mối tình câm lặng suốt thời thanh xuân tươi đẹp nhất là điều không thể phủ nhận. Người ấy đi đến, em cũng biến thành đám mây bồng bềnh phiêu dạt, mơ hồ, mông lung... Mười chín năm trời không nhỏ lên cùng người ấy, lại mất năm năm trời nhằm thực hiện tất cả những giấc mơ của người ấy... Có phải người ấy mang anh về xoa dịu trái tim em? Cũng phải thừa nhận là anh, ôm nỗi nhớ nhung em dù chỉ gặp nhau một lần duy nhất. Phải nói rằng, nhiều năm sau gặp lại, em vẫn như một nỗi ám ảnh mơ hồ, níu giữ anh kể cả thời điểm anh chìm vào giấc ngủ, nhằm rồi sau đó, anh trở thành kẻ ngốc vì cứ mải miết đi theo dấu chân em. Sở hữu sao đâu khi anh phát ngôn, duy nhất cần anh yêu em là đủ... Khi mà Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, em sở hữu nắm được rằng, người đứng trên lầu một lần nữa ngắm em...