Trang 2 / 2
**Tác giả:** PHONG LÍ THOẠI**Tran / Editor:** Ý Dung**Thể loại:** Cổ đại, Song trùng sinh, Cung đình hầu tước, Ngược, Gương vỡ lại lành, Hào môn thế gia**Độ dài:** 70
**Giới thiệu**
***
**[Kiếp trước]**
Mùa thu năm Xương Bình thứ 36, Tần Vương Tiêu Yến thất bại thảm hại. Bản đồ phòng thủ thành bị trắc phi Diệp Chiếu đánh cắp, đẩy chàng vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Chàng ngã xuống sa trường, thi thể bị treo trên thành lâu, sỉ nhục bởi quân phản loạn.
Đêm đen như mực nuốt chửng mọi thứ. Kẻ muốn đoạt xác chàng bất thành, ôm thi thể lạnh giá mà chết bên ngoài thành.
Rạng sáng, đại quân Tần Vương siết chặt vòng vây, một trận huyết chiến long trời lở đất, phản tặc tan tác, cục diện đảo ngược.
Hóa ra, đó chỉ là một màn "gậy ông đập lưng ông" đầy cay đắng.
Từ đó, Tiêu Yến nắm giữ binh quyền trong tay, dẹp loạn tứ phương, bình định thiên hạ.
Trong quân doanh Đại Hạ, chén rượu mừng hòa quyện vào khói lửa chiến thắng.
Tiêu Yến lui hết cận vệ, một mình lên thành lâu. Bóng hình nàng vẫn ẩn hiện trong tâm trí, nhưng chàng chỉ khẽ phất tay, xua đi tất cả.
Chàng đã tận tình tận nghĩa, nhưng cuối cùng vẫn không thể sưởi ấm trái tim sắt đá ấy.
Nàng từng trộm đi một bộ bản đồ giả, đổi lại, chàng lợi dụng nàng một lần. Coi như trả hết những năm tháng nàng ẩn thân bên cạnh, thu thập tin tức tình báo. Ân oán chấm dứt, giang hồ từ đây hai ngả.
Tiêu Yến đè nén tâm ma, tung áo choàng rời đi. Chàng không muốn nghĩ về nàng nữa.
Chàng chỉ muốn nâng chén kính anh hùng đã che chở thân xác chàng, tạ lỗi với những linh hồn đã uổng mạng trong trận chiến này.
Đêm trăng lạnh lẽo, gió rít gào mang theo hơi sương. Bên ngoài thành, chiến trường nhuốm máu, mùi huyết tinh nồng nặc, xương trắng chất chồng, đất đai thấm đẫm máu tươi.
Giữa những thi thể ngổn ngang, một bóng dáng nhỏ bé loạng choạng bước đi. Một bé gái, tóc tai bù xù, đôi chân trần giẫm lên đất lạnh, từng bước dò dẫm giữa bãi chiến trường.
Từng thi thể một, nàng run rẩy gạt ra. Từng tiếng một, nàng nức nở gọi: "Mẹ…"
Cuối cùng, thân thể nhỏ bé gục xuống bên chân Tiêu Yến. Nàng ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn lên.
"Đại nhân, ngài có thấy mẹ ta không?"
Tiêu Yến khẽ siết tay, ánh mắt sắc lạnh dưới ánh trăng khẽ rung động.
"Mẹ ngươi là ai?"
Dưới ánh sáng bạc nhạt, y bào ngân sắc của hắn phất nhẹ trong gió, nhưng sắc mặt lại dần dần tái nhợt.
"Diệp Chiếu." Nữ hài đáp.
"Đêm qua, mẹ nói cha yêu nhất sạch sẽ, không nhiễm bụi trần, không thể phơi sương dãi nắng. Nàng muốn đưa cha về nhà, bảo ta ở đây chờ nàng."
Nàng cắn môi, giọng nói run rẩy: "Nhưng đến bây giờ, mẹ vẫn chưa trở về…"
***
**[Kiếp này]**
Diệp Chiếu sống lại một đời, vẫn là thanh đao sắc bén nhất trong Huyết Vệ Doanh, vẫn bị đưa đến bên cạnh Tần Vương Tiêu Yến với thân phận Ám Tử.
Ngày bước vào phủ, nàng khẽ siết chặt chuôi đao giấu trong tay áo, cố giữ cho lòng mình bình tĩnh.
Nàng nghĩ, kiếp này là để trả nợ.
Người nam nhân thanh quý nhưng ốm yếu kia, dù thế nào nàng cũng phải bảo vệ hắn thật tốt.
Tuyệt đối không thể để bi kịch đời trước lặp lại. Không thể để hắn uổng mạng thêm một lần nữa.
Bởi vì kiếp trước, chính tay nàng đã hại chết hắn.
Vương phủ, đình viện sâu hun hút.
Dưới bóng hoàng hôn đỏ rực, hành lang dài uốn lượn dẫn đến Thủy Tạ, nơi Bách Hoa Yến vừa được bày ra.
Người tham dự lục tục đến đông đủ.
Một lang quân khoác y bào thêu hoa, tay phe phẩy cây quạt, dáng vẻ lười biếng không tình nguyện bước vào.
Bốn mắt giao nhau—
Tiêu Yến khựng lại. Ngón tay run lên, cây quạt trong tay rơi xuống đất.
Diệp Chiếu cúi thấp mi, tránh đi ánh mắt hắn, nhưng tâm trí lại bị một hình ảnh khắc sâu trong trí nhớ xé nát—
Kiếp trước, trên thành lâu. Thi thể hắn bị treo lơ lửng giữa trời đêm lạnh giá.
**Tag:** song trọng sinh, gương vỡ lại lành.**CP:** Diệp Chiếu x Tiêu Yến
Đang tải bình luận...
Chia sẻ cảm nhận của bạn về truyện này.
Đang tải bình luận...
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!
Chia sẻ ý kiến của bạn về truyện "Diễm Sát - Phong Lý Thoại".