Năm ấy cô tiễn anh lên đường nhập học. Hai người ngồi dựa sát vào nhau cùng nghe MP3. Anh nhìn đồng hồ nói. “ Nghe hết bài này anh trong tương lai sẽ đi đến. ” Cô cười, lặng lẽ nhấn nút Replay điều này thật rõ ràng. Vì vậy anh lỡ xe. Lúc phải đi anh vẫn cố rướn người nhắc cô. “ Nhớ phải sống thuận lợi đấy. Nếu như xây dựng chuyện gì có được lỗi với anh, em đợi xem anh chẳng bao lâu nữa sẽ trừng phạt em thế nào? ” Cô hung hăng huých anh 1 cái cảnh cáo. Có một điều đáng chú ý là “ nếu anh dám trêu chọc cô gái khác, em sẽ vặn gãy cổ anh. ” đến khắc mấu chốt, anh nghiêm túc hỏi. “ Chỉ còn “ phòng tuyến cuối cùng ” này, tiếp tục chứ? ” Cô hơi bực mình, tiếp tục thử thách sức chịu đựng của anh. “ Anh là quân nhân, có quyền lùi lại sao? ” Do vậy, với sự ngầm đồng ý bất ngờ của cô, anh duy nhất có thể bất chấp tất cả nắm lấy thắng lợi cuối cùng. Tục ngữ tuyên bố “ Lấy thương nhân thực thi phu nhân, lấy quan nhân tiến hành bà phình to còn lấy quân nhân mỗi sở hữu thể làm chị dâu! ” Tục ngữ còn nói. ” Sắt tốt không thực thi đinh, lấy chồng không lấy người nhà binh! ” Vì vậy mới giữ chuyện nơi nào giữ áp bức nơi đó có được đấu tranh.
Đang tải bình luận...
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!
Chia sẻ ý kiến của bạn về truyện "Bán Sinh Thục".