GẢ CHO RÙA VÀNG

Chương 47

Dư Hoàn Hoàn luôn cau mày, nhưng hình như đối phương không phát hiện ra.

Đối phương chính là Du Đàm Vĩ.

Cô cảm thấy người này rất khó hiểu, lúc đụng phải cậu ta, cô cũng đâu nắm tay cậu ta không buông đâu, sao lại biến thành cậu ta bám lấy cô không buông thế?

“Bạn học Du, tôi nói lại một lần nữa, tôi không sao, tôi không cần cậu mời ăn cơm xin lỗi gì gì đó.”

Du Đàm Vĩ cười một cái, khí chất “bé tổng tài bá đạo” tràn lan, nếu các nữ sinh khác thấy thì chắc chắn sẽ ôm ngực xỉu mất, chứ Dư Hoàn Hoàn thì thấy cậu ta đang cố tình đùa bỡn mình.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Có lẽ vì đã kết hôn, trở thành một người phụ nữ có gia đình nên Dư Hoàn Hoàn thấy khác. Trước đây cô mấy đứa này cũng được, nhưng giờ nhìn lại chỉ thấy mấy đứa này trẻ trâu và ấu trĩ quá.

“Đàn chị, không phải chị hiểu lầm gì đó chứ, tôi tan lớp, tôi cũng phải đi bằng đường này, chẳng lẽ con đường này chỉ cho phép một mình chị đi?”

“Cậu!”

Dư Hoàn Hoàn tức giận, sau đó cảm thấy việc so đo với tên nhóc này quá mất thời gian.

Nhìn thấy chiếc xe đậu bên đường cách đó không xa, cô vội vàng nói: “Tôi cũng không thèm đôi co với cậu nữa! Thôi, dù gì cũng không phải cố ý, chồng tôi đến đón tôi rồi, không có việc gì thì tôi đi trước.”

Trước khi cô chưa đến gần xe, người đàn ông trong xe đã bước xuống.

Nhìn từ phía Du Đàm Vĩ, người đàn ông kia mặc âu phục, dáng vẻ siêu đẹp trai, nhìn là biết đó là người có địa vị xã hội, lớn tuổi hơn cô rất nhiều.

Chồng?

Du Đàm Vĩ biết mấy cô gái thời này, hở một chút là kêu chồng này chồng nọ, không ngờ đàn chị thỏ trắng này cũng như thế.

Chồng? Chắc là anh trai đồ đó thôi, còn dám lừa cậu ta.

.

“Buổi tối anh muốn ăn gì? Tụi mình ra ngoài ăn hay là về nhà ăn? Qua ba mẹ ăn hay tự nấu ở nhà?” Sau khi lên xe, Dư Hoàn Hoàn hào hứng bắt chuyện.

Ngày mai là cuối tuần, cô được nghỉ, Đỗ Chân cũng được nghỉ, buổi tối có thể ra ngoài ăn cơm, coi như là hẹn hò.

Đỗ Chân mím môi, bây giờ anh chẳng muốn ăn gì.

Nhìn dáng vẻ của anh, Dư Hoàn Hoàn cảm giác hơi khó hiểu.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Anh đang buồn bực chuyện gì sao? Vì sao không vui, gặp chuyện gì trong công ty sao?

Bởi vì Đỗ Chân tập trung lái xe, cô cũng không tiện hỏi nhiều, không khí trong xe khá yên tĩnh.

“Người vừa rồi là ai?” Một lát sau, bỗng dưng Đỗ Chân hỏi.

Dư Hoàn Hoàn chợt hiểu ra, vừa rồi anh nhìn thấy cô và Du Đàm Vĩ nói chuyện?

“Đàn em khóa dưới, không quen biết, tiện đường nên nói hai ba câu thôi.”

Dư Hoàn Hoàn muốn chuyện nhỏ hóa không, cô cũng không ngốc, tất nhiên biết được Du Đàm Vĩ muốn tán tỉnh mình.

Cô chẳng biết trong lòng người này nghĩ như thế nào, chỉ là cảm thấy quá khó hiểu, chẳng lẽ vì đụng một cái mà đối phương một lòng một dạ với cô sao?

Đổi lại là lúc trước, nói không chừng cô còn lén mừng thầm một chút, dù sao con gái được người ta thích, lại còn là một người đẹp trai, kể ra cũng thấy tự hào.

Nhưng bây giờ cô đã kết hôn, đã có chồng, cô cảm thấy rất khó chịu, không hiểu sao lại trở nên căng thẳng.

Cảm giác chuyện này kể ra cũng dài dòng, cô bèn kể lại đơn giản, tránh cho Đỗ Chân hiểu lầm.

Nhưng cô làm như vậy lại khiến Đỗ Chân hiểu lầm thật.

Vốn lúc trước Đỗ Chân đang do dự có nên hỏi một chút hay không.

Bởi vì Hoàn Hoàn nhìn thấy anh cũng không nói gì, anh không biết cô có phát hiện là anh đã nhìn thấy không, tóm lại cô tỏ vẻ giống như chưa có chuyện gì, nhưng Đỗ Chân thấy rõ cô đang nói chuyện với nam sinh kia.

Là không muốn nói, hay là không muốn cho anh biết?

Thấy mình giải thích như vậy mà anh còn lạnh mặt, tâm trạng muốn hẹn hò của Dư Hoàn Hoàn cũng biến mất tăm.

“Vậy chúng ta sẽ đến chỗ ba mẹ ăn, đúng lúc buổi tối em cũng không muốn nấu cơm.”

Lái xe về nhà, sau khi đậu xe xong, hai người đi bộ về nhà cũ, bình thường nói rất nhiều nhưng hôm nay rất yên tĩnh.

Chỉ cần một ngày không về nhà cũ là có thể nghe được rất nhiều chuyện vụn vặt từ miệng Lâm Phân.

Có chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi, có chuyện lớn như ai cãi nhau với ai, đâu đâu cũng có thể “sản xuất” phim truyền hình.

“Mẹ nghe bà nội Dương Dương nói, nghe người ta đồn chỗ này sắp phải di dời.”

Dư Kiến Quốc uống một ngụm rượu, nói lại: “Lại nghe bọn họ nói bậy, ngày nào cũng nói di dời, mấy chục năm cũng không thèm nhúc nhích.”

“Thì em nghe bà nội Dương Dương nói, nghe người ta nói tin tức này đáng tin cậy lắm đấy.”

“Em nghe bao nhiêu lần tin tức đáng tin cậy này rồi?”

Đây là sự thật, các hộ gia đình trong ngõ hẻm này đều mong ngóng di dời, ai muốn sống trong ngôi nhà cũ rêu bám trên tường thay vì nhà cao tầng mới mới

Thật ra nhà cũ thì đông ấm hạ mát, nhưng diện tích hơi nhỏ, thiếu ánh sáng.

Năm nào cũng nói việc di dời, cũng thực hiện trong mấy chục năm qua. Đặc biệt là trong vài năm trở lại đây, chính quyền thành phố đã treo thẻ nhiều ngôi nhà cũ để bảo vệ, mọi người đều sợ rằng cả đời cũng không phá dỡ khu nhà này, chỉ để nó cũ đến mục nát rồi thôi.

Cho nên khi có chút tin tức đều là nghe gió thành mưa, hôm nay nói muốn tháo dỡ, ngày mai lại nói không tháo dỡ, cứ mỗi lần có tin tức gì là ai ai cũng lo lắng dao động.

Thật ra Dư Kiến Quốc có suy nghĩ, ông cũng không hy vọng phá dỡ tòa nhà này.

Ông sống ở đây từ khi còn nhỏ, có quá nhiều kỷ niệm. Hơn nữa tháo dỡ tòa nhà này thì mọi người biết sống ở đâu, bây giờ giá nhà đắt như vậy, cho dù được bồi thường tiền nhà, bạn già hàng xóm cũ phải cách xa, sau này ngay cả một người nói chuyện chơi cờ cũng không có.

Lâm Phân thấy chuyện hết thú vị, lại đi nói chuyện với con rể.

Hỏi Đỗ Chân ở trong công ty thế nào, đồng nghiệp có hoà đồng không, gì cũng hỏi, gì cũng muốn biết.

Mà Đỗ Chân, suốt chặng đường không nói với Dư Hoàn Hoàn một câu, đến đây thì nói chuyện với mẹ vợ như nước chảy.

Bên này hai ba con ăn cơm, bên kia mẹ vợ nói chuyện với con rể, nhìn vào cứ tưởng Đỗ Chân mới chính là con ruột.

Trong lòng Dư Hoàn Hoàn hơi ghen tị, rõ ràng cô mới là con gái ruột.

Cơm nước xong, hai người ngồi xem TV với hai vợ chồng già một lát.

Đổi lại trước kia Dư Hoàn Hoàn và Đỗ Chân đã về nhà từ lâu, nhưng hôm nay không ai nhắc tới chuyện về nhà mới cả.

Mà thường sau khi ăn cơm xong Dư Kiến Quốc và Lâm Phân sẽ ra ngoài tản bộ, hình như hôm nay cũng quên mất.

Truyền hình đã chuyển từ phát sóng tin tức sang tập trung phỏng vấn cho đến các bộ phim chống Nhật Bản vào khung giờ vàng.

Bình thường xem loại phim này, chắc chắn Lâm Phân sẽ chửi bới vài câu, hôm nay một nhà bốn người rất tập trung xem TV, giống như phim truyền hình hôm nay rất hay.

Kẹo Bông mập hơn lúc trước.

Trước kia nó cũng mập, nhưng chủ yếu do là bộ lông dày, bây giờ ngày nào cũng được Lâm Phân cho ăn cá khô trộn cơm một ngày hai bữa, cộng thêm đồ ăn vặt và những bữa ăn phụ không kể xiết, thành thử nó béo ú nụ. Dư Hoàn Hoàn cũng thấy nó mập hơn, còn có xu hướng hai cằm.

Lúc này nó nằm sấp trên đùi Lâm Phân, dáng vẻ lười biếng, hình như cũng đang xem TV.

Sau khi đến nhà họ Dư, Kẹo Bông không thèm đi theo Đỗ Chân nữa, cứ đu bám ở nhà họ Dư. Không ít lần Dư Hoàn Hoàn lấy chuyện mèo bỏ chủ ra trêu chọc Đỗ Chân.

Sau khi xem hai tập phim truyền hình, đồng hồ điểm mười giờ tối.

Đột nhiên Lâm Phân nói: “Hai đứa không định về à, bây giờ ba mẹ chuẩn bị đi ngủ.”

Hai người nói chúc ngủ ngon rồi rời khỏi nhà.

Chờ sau khi cặp vợ chồng son đi khỏi, cặp vợ chồng già nhìn nhau.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ hai vợ chồng son cãi nhau?

Cho đến khi lên giường, Lâm Phân vẫn còn suy nghĩ chuyện này.

Dư Kiến Quốc đến bên nửa giường còn lại rồi nằm xuống, đột nhiên hỏi: “Nếu thật sự cãi nhau, bà đứng về phe con gái hay là về phe con rể?”

Lâm Phân xoay người: “Cãi gì mà cãi, bây giờ bọn trẻ giận nhau là chuyện bình thường thôi.”

“Nếu thật sự cãi nhau thì sao?”

“Anh ồn thật đấy, chắc chắn là con gái của anh dày vò Đỗ Chân người ta rồi, Đỗ Chân thật thà như vậy, đi học tan học hằng ngày, lần nào thằng bé cũng phải đưa đi rước về. Tính con gái anh mà anh còn không biết à.”

Dư Kiến Quốc hừ một tiếng, lười để ý tới bạn già.

.

Trên đường đi hai người vẫn không nói gì, mãi cho đến khi về đến nhà.

Đỗ Chân đi tắm rửa, Dư Hoàn Hoàn nghe tiếng nước, càng nghĩ càng giận, tức giận đến mức cô vào phòng làm việc mở máy tính viết truyện.

Bộ truyện cũ của cô đã kết thúc, cô đang chuẩn bị một bộ mới.

Tên cũng chọn được rồi, tên là “Chó săn nhỏ của tôi”.

Tiêu đề này không phải do cô đặt, mà là Kiyou - vừa là tác giả vừa là bạn của cô giúp cô đặt. Cô đặt tên rất dở, lần nào đặt tên cũng bị độc giả chê lên chê xuống.

Cô đã xây dựng thiết lập nhân vật cô xong xuôi, là đàn em vừa đẹp trai vừa lạnh lùng chó săn nhỏ và đàn chị tao nhã trí thức,

Có lẽ vì cô tốn nhiều chất xám vào quyển truyện cũ nên cô khá mong chờ quyển truyện mới này.

Nhân dịp hoàn thiện thiết lập nhân vật, cô lại xây dựng cốt truyện một chút.

Cô viết tiểu thuyết hai năm, cho đến nay cô vẫn hơi bó tay với cốt truyện, nếu cốt truyện quá cụ thể thì cô khó viết hay được, thôi thì viết tới đâu hay tới đó.

Cô mở word, gõ chữ chương một rồi bắt đầu viết.

Từ trước đến nay cô viết truyện rất nhập tâm, một khi đã chuyên tâm làm việc, những thứ vui vẻ hay ồn ào ở xung quanh thường không ảnh hưởng đến cô.

Cô đang đắm chìm vào việc viết tiểu thuyết, cũng có một người nào đó, trong khoảng thời gian này tâm trạng người ta như đi tàu lượn siêu tốc.

Chờ mong cô tới dỗ dành mình, thấy cô không đến thì tự an ủi mình chắc lát nữa cô sẽ tới, cho đến khi biết chắc chắn rằng cô sẽ không đến dỗ, càng nghĩ càng buồn.

Anh muốn đi xem cô đang làm gì, lại cảm thấy mình không thể bị yếu thế trước được.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi Đỗ Chân có ý thức, anh cảm thấy bản thân trở nên rối rắm như vậy.

.

Dư Hoàn Hoàn nhìn thời gian ở góc dưới bên phải máy tính, nhận ra đã gần một giờ sáng.

Ngồi một lúc lâu, cơ bắp cứng đơ, cổ cũng hơi nhói.

Cô suy nghĩ một chút, sắp xếp lại tài liệu sau đó tắt máy tính.

Trong nhà rất yên tĩnh, trong phòng khách chỉ có một ngọn đèn, cửa phòng ngủ chính khép hờ, bên trong đã tắt đèn từ lâu.

Anh ngủ rồi à?

Cô bình tĩnh lại, đột nhiên thấy hơi áy náy.

Cứ mặc kệ anh cả đêm như vậy, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cô đi rửa mặt rồi rón rén vào phòng.

Vén chăn lên sau đó chui vào.

Dư Hoàn Hoàn suy nghĩ một lát rồi lặng lẽ tới gần anh, ôm eo anh từ phía sau, vùi mặt lên vai anh.

Cảm thấy cơ bắp đối phương chợt cứng đờ, cô mới nhận ra anh chồng mình chưa ngủ.

Trong lòng cô thở dài một hơi, sau đó áp sát một chút, nhỏ giọng nói: “Anh xem, cả đêm nay anh giận gì vậy? Đâu có chuyện gì đâu, có phải anh thấy em nói chuyện với chàng trai kia không, nhưng em thật sự không quen biết cậu ta, mọi chuyện là vô tình đó anh.”

Đỗ Chân không lên tiếng.

“Được rồi, em nói thật, lúc trước có gặp một lần, em đi đường sơ ý đụng vào cậu ta, lúc đó Tiểu Đông cũng ở đó.Chuyện cứ vậy rồi thôi, cũng không hề nói một câu nào, sau đó hôm nay em tan học, tự dưng cậu ta nói muốn mời em ăn cơm xem như xin lỗi, nhưng mà em không đồng ý.”

Dư Hoàn Hoàn vẫn bỏ qua vài chuyện, ví dụ như Du Đàm Vĩ dùng mỹ nam kế với cô, còn đi theo cô cả một đoạn đường. Nhưng mà nếu nói chuyện này ra, mà giải thích không rõ ràng thì ai biết người đàn ông hay ghen tuông này sẽ nghĩ ra chuyện gì nữa.

Đỗ Chân vẫn không nói gì.

Dư Hoàn Hoàn hơi nản lòng, vẫn duy trì tư thế kia nhưng không biết nói gì tiếp theo.

Dưới tay cô là bụng anh, gần đây Đỗ Chân có mập lên một chút, trước kia sờ tới sờ lui chỉ sờ trúng xương, bây giờ cảm giác có thịt cũng sướng tay hơn.

Không giống như một số người đàn ông cơ bắp, đâu đâu cũng là cơ bắp, sờ không sướng tay là vì nó không có thịt.

Anh không nói gì, cô cũng không biết nói gì, nói giằng co cũng không phải mà nói đã dỗ được thì cũng không đúng. Não bộ Dư Hoàn Hoàn trống rỗng, tay cô theo quán tính sờ tới sờ lui ở đó.

Cô chỉ là vô thức nhưng người bên cạnh chỉ biết nhịn.

Đến khi hết nhịn nổi, người nào đó nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay.

Cô để mặc cho người ta nắm.

Nắm chặt một lát, cô cọ cọ trên lưng anh, dùng ngón tay gãi vào lòng bàn tay anh.

Gãi một cái, lại gãi thêm cái nữa, lúc này anh mới xoay người lại.

Trong bóng tối, đôi mắt của anh sâu hun hút.

“Có phải cậu ta muốn theo đuổi em không?”

“À thì, nhưng mà em nói với cậu ta em có chồng rồi.”

Anh không nói gì nhưng khóe miệng lại không giấu được nụ cười.

“Vậy anh có còn tức giận không?” Cô nhích lại gần, làm nũng hỏi.

Đáp lại cô là một bóng đen to lớn phủ xuống.

.

Tuy rằng Đỗ Chân tỏ vẻ không tức giận nhưng dạo gần đây anh đến trường rất thường xuyên.

Trước kia thường đứng chờ ở cổng trường, bây giờ còn để cả dưới khu dạy học hoặc dưới lầu ký túc xá nữa, lúc nào cũng tạo cho Dư Hoàn Hoàn một bất ngờ nhỏ.

“Gần đây cậu làm gì bậy bạ đúng không? Sao chồng cậu quản cậu chặt dữ vậy?” Nhìn Đỗ Chân dưới lầu, Viên Tiểu Đông trêu chọc nói.

“Tớ có làm gì đâu. Ở trường thì đi với cậu, về nhà thì ở với anh ấy, chẳng lẽ tớ còn có thể đi cướp người được hả?”

“Ai mà biết được, nói không chừng lúc chó săn nhỏ trêu cậu, vô tình bị người đàn ông nhà cậu bắt gặp nên người ta bắt đầu có cảm giác nguy hiểm gần kề.”

Viên Tiểu Đông nói một câu trúng đích, chỉ là Dư Hoàn Hoàn cũng không nói rõ với cô nàng.

Cô gái này chỉ sợ thiên hạ không loạn mà thôi, nếu cô nói thêm một câu, chắc chắn sẽ kích thích chế độ nhiều chuyện của Tiểu Đông, làm vậy chẳng khác nào tự rước họa vào thân.

“Được rồi, tớ không nói với cậu nữa, tớ về đây. Mai Mai, tớ đi đây.”

Triệu Mai Mai đang ngồi trước máy tính chơi game, gật gật đầu đáp lại.

Tôn Mẫn Lị cũng ở đây, trước kia cô ta không có máy tính, bình thường lúc nào muốn dùng máy tính thì đi mượn người khác.

Cũng không biết lần này lấy đâu ra một cái máy tính xách tay cũ, ngày nào cũng bí bí ẩn ẩn ngồi trước máy tính, cũng không biết cô ta định làm gì.

“Đợi tớ một chút, tớ xuống với cậu.” Viên Tiểu Đông cầm hộp cơm của hai người, hỏi buổi tối Triệu Mai Mai muốn ăn gì, để định đến canteen mua cơm.

Cô ấy và Dư Hoàn Hoàn cùng nhau rời khỏi ký túc xá.

“Tôn Mẫn Lị đang làm gì vậy, cậu ta cũng mê chơi game rồi sao?” Dư Hoàn Hoàn hiếu kỳ hỏi.

“Cậu không nhắc thì tớ cũng quên mất, gần đây Tôn Mẫn Lị cũng đang viết tiểu thuyết.”

Kéo xuống để tải chương tiếp
Chương 47/41 • 0%