GẢ CHO RÙA VÀNG

Chương 46

Mười giờ trưa hôm sau hai người mới chậm rãi thức dậy.

Cả người Dư Hoàn Hoàn đau nhức, trong lòng hơi tức giận nhưng nhìn Đỗ Chân tỏ ra không có việc gì, lại cảm thấy bản thân mình keo kiệt vô vị.

Được rồi được rồi, ai bảo trong nhà có một anh chồng thích ghen tuông, cô cũng chỉ biết dỗ dành anh thôi. Nghĩ như vậy, dường như trong lòng cũng ngọt ngào hơn rất nhiều, tự mình suy nghĩ tự vui.

Đã hơi muộn giờ, Dư Hoàn Hoàn đi rửa mặt thay quần áo, còn không quên trang điểm nhẹ nhàng.

Chờ cô ăn mặc trang điểm xong, Đỗ Chân đã chuẩn bị xong xuôi từ lâu.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hôm nay Đỗ Chân rất đẹp trai, bây giờ anh đã quen mặc đồ đơn giản vào ngày thường, còn vào ngày quan trọng thì mặc âu phục.

Anh mặc vest giống như đứng dưới chục cái đèn sân khấu, tự chiếm lấy spotlight của riêng mình.

Vai rộng, eo thon, chân dài, mỗi lần nhìn thấy Đỗ Chân đẹp trai thế này, Dư Hoàn Hoàn cảm thấy mình rất may mắn mới tìm được một anh chồng như vậy.

Cô cũng từng lén hỏi mẹ, Đỗ Chân ngoại trừ đẹp trai, không có việc làm, lại không có tiền, tại sao bà lại không phản đối.

Lâm Phân trả lời cô như sau: “Đẹp trai chính là vốn liếng, sau này cháu ngoại của mẹ chắc chắn cũng đẹp trai.”

Hơn nữa không phải Đỗ Chân không có tiền, tuy rằng không có tài sản của cải nhưng có thể tự trả tiền mua nhà, ở trong mắt Lâm Phân thì anh cũng được đính thêm vài cái filter rồi.

Lâm Phân còn cân nhắc một điểm nhưng bà không nói ra, người chồng phù hợp nhất là trên không có ba mẹ, dưới không có anh chị em.

Điều này cộng thêm khá nhiều điểm cho Đỗ Chân, Dư Hoàn Hoàn biết lời này rất dễ khiến người ta khó xử và cũng không thể nói với Đỗ Chân.

.

Dư Hoàn Hoàn biết khách sạn con gái dì Lý tổ chức tiệc cưới, nhưng mà trên xe có điều hướng, cũng không sợ Đỗ Chân sẽ không biết đường.

Đến nơi cũng hơn mười một giờ rưỡi.

Hai người vội vàng tìm chỗ đậu xe, sau đó vào khách sạn hỏi địa điểm tổ chức tiệc cưới, lúc đến quầy lễ, dì Lý đang ở đây.

Dư Hoàn Hoàn thở phào nhẹ nhõm, bởi vì không mấy thân thiết, dì ấy cũng không phải là người cô thường xuyên gặp mặt, bỏ tiền mừng vào thùng xong, cô thật sự không biết nên ngồi ở đâu.

“Hoàn Hoàn tới đây, ngồi ở đây này. Chú rể đẹp trai quá nhỉ, hôm hôn lễ nhìn là thấy đẹp trai rồi.”

Dì Lý là một bà dì mặt tròn, cũng uốn một đầu tóc xoăn xoăn, nhìn vào rất phúc hậu.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bởi vì dì Lý có quan hệ rất tốt với Lâm Phân cho nên bà ấy đích thân dẫn hai người vào, còn cố ý sắp xếp cho hai người ở phòng riêng.

Trong phòng không có ai, dì Lý bảo hai người ngồi trước, thời gian khai tiệc là mười hai giờ giờ năm mươi tám phút.

Có nhân viên phục vụ rót trà, trên bàn còn có đĩa hạt dưa, hai người ngồi chờ khai tiệc.

Thời gian trôi qua, dần dần có người tiến vào.

Sắc mặt Dư Hoàn Hoàn càng ngày càng gượng gạo, Đỗ Chân quan tâm nhìn cô một cái, cô lại nói không có việc gì.

Cuối cùng cũng không có ai vào phòng nữa, nhưng trong phòng giống như chảo dầu.

Hai cậu bé bảy tám tuổi hét qua hét lại, lúc thì bật TV lên, lúc thì ghé ghế.

Ngoài ra còn có một cô bé năm sáu tuổi chạy theo chúng.

Rõ ràng không muốn chơi với cô bé, cô bé lại muốn đuổi theo, sau khi bị bắt nạt thì khóc lớn.

Bàn mạt chược tự động đã chơi được tám vòng từ lâu. Đây là quy định từ trước đến nay trong tiệc rượu, nếu ngồi ở đại sảnh thì sẽ đỡ gượng gạo hơn, trong phòng có tám người vừa đánh bài vừa chờ khai tiệc.

Dư Hoàn Hoàn muốn quay về ngồi ở đại sảnh nhưng đã vào đây rồi thì khó ra, nhìn thấy mấy người ở đây đều là thân thích của chủ tiệc.

Người được chủ tiệc coi trọng mới được xếp ngồi ở đây.

Có một bà cụ không chơi mạt chược, ngồi bên cạnh nói chuyện với Dư Hoàn Hoàn, hỏi từ chuyện bao nhiêu tuổi, đi làm ở đâu, rồi hỏi đến chuyện hai người kết hôn.

Dư Hoàn Hoàn bị hỏi đến mức muốn chạy trốn, nhưng đối phương là người lớn, cô chỉ biết cắn răng trả lời.

Cuối cùng lúc nhân viên khách sạn vào phòng phục vụ đồ ăn, cô thở phào nhẹ nhõm.

Các món nguội được bưng lên, mọi người mời nhau bắt đầu ăn.

Phòng này đều là nữ, không phải mấy bà cụ thì cũng là phụ nữ trung niên, chỉ có Dư Hoàn Hoàn là cô gái trẻ, Đỗ Chân và ba đứa nhóc.

Hỏi Đỗ Chân có uống rượu hay không, Dư Hoàn Hoàn nói không uống, mọi người không mở rượu đổi lại thành nước ngọt.

Tuy vậy mấy bà cụ còn không quên trêu chọc một câu, nói Dư Hoàn Hoàn quản Đỗ Chân quá chặt.

.

Đây phải gọi là hiện trường thảm họa.

Đầu tiên là trẻ con ầm ĩ muốn uống nước, bà nội không cho.

Bọn trẻ con thấy càng nhiều người thì càng ỷ mình còn nhỏ, nằm ăn vạ, nhất định phải đòi cho bằng được. Bà nội bắt đầu mắng nó, toàn nói tiếng địa phương Thượng Hải, may mà Đỗ Chân nghe không hiểu.

Vừa mắng vừa rót đồ uống cho cháu trai, còn hỏi sao cháu cứ nằng nặc đòi uống thế, làm ồn tới mức ai cũng xấu hổ thế mà bà ta còn không tự giác im miệng.

Hai đứa trẻ khác không xảy ra chuyện gì, dù gì cũng ăn xong rồi.

Trẻ con cũng không kén ăn, thấy đồ ăn ngon thì nói muốn ăn. Cậu bé kia có, con cũng muốn có, cứ vậy một mâm đồ ăn chia đều cho ba đứa nhỏ.

Còn chưa hết, con cháu trong nhà, đứa nào mà chẳng là ông vua nhỏ, có gì ngon mọi người đều gắp vào chén con cháu nhà mình trước.

Gắp đầy vào bát rồi thì gắp lên dĩa, mấy đứa nhóc đó ăn cơm cũng không yên, rất hiếu động, làm đổ đồ ăn trên bàn, dưới đất, khắp nơi đều rơi vãi đồ ăn.

Dư Hoàn Hoàn cảm thấy vô cùng thê thảm.

Cô không chê bai hành động này, vì cô biết khi còn nhỏ mình cũng như vậy. Cô nhớ từ lâu cô đã không còn như vậy nữa, mẹ cô là một người sĩ diện, sợ bị người ta chê cười.

Nhưng đây là bên này giảm bên kia tăng, mình làm người chịu thiệt thì chỉ có thể nhặt cơm thừa canh cặn của người khác. Người lớn thì thôi, nếu trẻ con không ăn được thì người gửi tiền mừng sẽ khó chịu, vì họ có gửi tiền mừng chứ đâu đi tay không.

Đó là lý do tại sao Dư Hoàn Hoàn tỏ vẻ miễn cưỡng khi thấy bàn này có nhiều đứa trẻ. Một đứa thì thôi, ba đứa chính là thảm họa, hơn nữa, bàn này toàn là phụ nữ trung niên và cao tuổi.

Mỗi lần cô và mẹ đi ăn tiệc rượu, lỡ gặp phải trường hợp này, cô chỉ nhờ mẹ “cướp” mới ăn được một chút.

Quả nhiên, cô thấy đĩa đậu phụ vàng vừa mới được bưng lên, đang muốn gắp cho Đỗ Chân một miếng, còn chưa giơ đũa ra, đồ ăn đã dời sang chỗ khác.

Chờ đến quay trở lại, trong đĩa chỉ còn lại hai miếng, hai miếng đậu phụ rách te tua.

Dư Hoàn Hoàn và Đỗ Chân nhìn chằm chằm vào đĩa củ cải trộn trước mặt và ăn nó cả nửa ngày. Người trẻ tuổi da mặt mỏng, lại ngại đứng lên gắp thức ăn, chỉ có thể ăn như vậy.

Không ăn thì không được, bởi vì người khác sẽ hỏi tại sao cháu không ăn.

.

Sau khi cô dâu chú rể tới mời rượu, Dư Hoàn Hoàn đã muốn về nhưng cô nhìn giờ.

Rời tiệc quá sớm cũng không hay, bị nói là bất lịch sự.

Đợi thêm một lát cô mới đứng lên cười với mấy dì, nói là buổi chiều phải bận việc rồi dẫn Đỗ Chân đi.

Trong bữa tiệc này, gần như Đỗ Chân cũng không ăn được gì, bởi vì anh không động đũa nhiều, chỉ có Dư Hoàn Hoàn gặp đồ ăn cho anh.

“Chắc là trước đây anh chưa gặp chuyện này đúng không? Thật ra chuyện này không có ý xấu, chỉ là thói quen xấu.” Nói xong cô cũng cảm thấy rất xấu hổ, chỉ có thể lảng sang chuyện đi tìm quán ăn.

Hai người lái xe đến khu vực gần trường Đại học Thượng Hải, tìm một chỗ ăn cơm, cơm nước xong cô còn đi học, Đỗ Chân phải đi làm.

.

Lúc đến trường đã gần hai giờ rưỡi, vừa hay hai giờ rưỡi Dư Hoàn Hoàn có một tiết học.

Mắt thấy sắp trễ, cô chạy như điên đến khu dạy học.

Phía trước có một người đi tới, cô né sang một bên, ai ngờ đối phương cũng né sang, thành thử hai người đụng vào nhau.

Mũi Dư Hoàn Hoàn bị đụng rất đau, nghĩ thầm cơ bắp đối phương cứng quá, đồng thời còn ngửi thấy một mùi mồ hôi.

Cô không thích mùi mồ hôi này, cũng nhận ra mình đụng trúng một nam sinh, cô hơi lùi về phía sau, nào biết dưới chân không vững, thế là ngã ngồi trên mặt đất.

“Đàn chị, chị không sao chứ?”

Lúc này, mũi của Dư Hoàn Hoàn đau, mông cũng đau, làm sao có thể không sao chứ.

Cô đau tới mức chảy nước mắt, che chiếc mũi đau nhói, không để ý đến bàn tay to của đối phương.

Một lát sau, chờ đến khi cảm giác đau nhói kia qua khỏi, cô mới đứng lên.

“Đàn chị?”

“Hoàn Hoàn, sao cậu lại ở đây, có chuyện gì vậy?”

Là giọng của Viên Tiểu Đông.

Không đợi Dư Hoàn Hoàn nói chuyện, nam sinh đối diện đã nói chuyện trước.

“Là tôi đi đường không cẩn thận đụng ngã đàn chị.”

“Cậu là sinh viên Du Đàm Vĩ đúng không? Trùng hợp quá!”

Chỉ nghe đến đây, Dư Hoàn Hoàn biết ngay Viên Tiểu Đông lại phát bệnh mê trai.

Cô xoa xoa mũi, lại lấy gương trang điểm soi chiếc mũi. Cô cho rằng mũi mình gãy rồi chứ, may mà chỉ hơi đỏ.

Cô sờ tới sờ lui chiếc mũi nhỏ nhắn đáng yêu của mình, rồi mới cất gương trang điểm vào trong túi, bảo Viên Tiểu Đông đi.

“Tiểu Đông, đi nhanh lên, sắp trễ rồi.”

“À, đàn em Du, bọn chị đi trước.”

Du Đàm Vĩ gật đầu, nhìn bóng lưng hai người rời đi.

.

“Cậu có phát hiện lúc nhìn gần thì đàn em đó càng đẹp trai hơn không? Sống mũi cao, mắt cũng to, vẻ bề ngoài lai Âu…”

“Trước kia tớ luôn cảm thấy mấy thằng nhóc đâu có ra dáng đàn ông, bây giờ thấy mình nghĩ sai hết rồi. Cậu xem mái tóc ngắn ướt mồ hôi của nhóc đấy đi, áo thun cũng ướt đẫm mồ hôi dính vào người, đường cong cơ bắp như ẩn như hiện… Má ơi, tơ muốn phun máu mũi...”

Viên Tiểu Đông nói nửa ngày cũng không nhận được phản ứng của Dư Hoàn Hoàn.

Đổi lại là trước kia, thế nào Hoàn Hoàn cũng phụ hoạ hai câu, chẳng lẽ là vì bị đụng phải nên mới khó chịu sao?

“Cậu sao thế?”

“Không có gì.”

“Cậu ta cũng xin lỗi rồi mà, còn là vô ý, cậu ghim cậu nhóc đó à?”

“Không có.”

“Vậy sao cậu…”

“Sắp trễ đến nơi rồi mà cậu còn tâm trạng nói chuyện này nữa hả? Viên Tiểu Đông, cậu muốn bị “Diệt Tuyệt sư thái” ghi tên vào sổ sao?”

Nói như vậy, Viên Tiểu Đông vội vứt hết tất cả ra sau đầu, hai cô gái chạy như điên đến lớp học.

Dư Hoàn Hoàn thật sự không muốn bàn tán về người này chút nào, cũng chẳng thấy đàn em kia đẹp trai đến mức đó, đổ nhiều mồ hôi như vậy cũng không biết lau, cô chỉ cảm thấy rất bẩn.

Chỉ có một người đàn ông, anh cũng đổ nhiều mồ hôi như thế, nhưng cô không cảm thấy bẩn.

Người đó là Đỗ Chân.

Đỗ Chân đổ mồ hôi, chỉ làm cho cô muốn liếm thôi.

.

Tọa lạc tại khu vực sầm uất nhất quận mới, trong tòa nhà cao hơn năm mươi tầng, toàn bộ một tầng trong đó được dành riêng cho nhà đầu tư D.Y.

Công ty đang trong giai đoạn khởi nghiệp, không có nhiều nhân viên, mỗi bộ phận cũng chỉ có một vài người.

Bộ phận phân tích thị trường được bố trí ở góc văn phòng, có một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai ngồi ở đó.

Anh im lặng nhìn vào màn hình máy tính.

Năm giờ rưỡi chiều, anh đúng giờ đứng lên, thu dọn bàn làm việc, cất những thứ mình cần vào túi xách da, ra cửa quẹt thẻ, tan làm.

Khi anh rời đi, vừa vặn là năm giờ ba mươi sáu phút, không nhiều cũng không ít hơn một giây, còn chính xác hơn giờ Bắc Kinh.

*Mặc dù lãnh thổ trải dài qua nhiều kinh tuyến nhưng Trung Quốc hiện chỉ dùng một múi giờ duy nhất là múi giờ Bắc Kinh (GMT+8), muốn xem giờ chính xác ở Trung Quốc thì xem giờ Bắc Kinh là đúng nhất.

Từ khi bộ phận phân tích được thành lập đến nay, các đồng nghiệp cũng đã quen thuộc với nhau, chỉ có người này là không nói chuyện với tất cả mọi người.

Giám đốc bộ phận cũng kỳ lạ, ngày nào cũng lên đầu lên cổ mọi người nhưng lại xem nhẹ người này. Sau đó có tin tức nói, người này tên là Đỗ Chân, là người thân của ông chủ.

Thì ra là “hoàng thân quốc thích”!

Từ đó về sau, tất cả mọi người đều vờ như không thấy với thái độ “sờ cá”* của anh, không so được với hoàng thân quốc thích đâu.

*摸鱼: không chăm chỉ trong các hoạt động tập thể, đi làm mà không tham gia vào các hoạt động bonding của công ty hoặc doanh nghiệp.

Đỗ Chân quét thẻ tan tầm, có một người phụ nữ mặc áo sơ mi quần tây đi tới trước mặt anh.

Ăn mặc rất thời trang, trang điểm khéo léo, son Dior 999 làm cho cô ta vừa trưởng thành vừa quyến rũ.

“Đỗ Chân tan làm sớm như vậy sao? Là đồng nghiệp lâu rồi mà chưa từng thấy anh tham gia vào mấy hoạt động của công ty. Tối nay các đồng nghiệp có tiệc, anh có muốn tham gia không?” Susan hỏi, trên môi hiện nở nụ cười khéo léo khó bị người khác bắt bẻ.

Đỗ Chân khó hiểu nhìn cô ta một cái: “Không được.”

Thấy bóng lưng Đỗ Chân rời đi, Susan mím môi, khó chịu vô cùng.

Bên trong có vài nhiều người nhìn thấy cảnh này, họ thì thầm với nhau vài câu gì đó, trước khi Susan bước vào cửa, bọn họ giả vờ như không có gì xảy ra.

Sáu giờ tối, Đỗ Chân đúng giờ đến trước cổng trường Đại học Thượng Hải.

Vừa dừng xe, anh đã thấy Dư Hoàn Hoàn đi ra khỏi cổng trường, bên cạnh còn có một nam sinh cao lớn.

Chó săn nhỏ?

Kéo xuống để tải chương tiếp
Chương 46/41 • 0%