Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan)

Chương 70

“ Gia gia, con mang Tiểu Bảo và tiểu ca nhi về gặp ngài đây. ” – trời vừa mới sáng, Dương Dật vừa mang theo Tiểu Bảo đến thăm lão gia tử. Hiện tại thân thể Trịnh quốc công quả thật không tuyệt vời lắm, thân thể vốn dĩ cường tráng, bởi vậy mà mới trải qua vài tháng, đi đường vừa có chút khó khăn là điều hiển nhiên.

“ Thái gia gia hảo. ” – Tiểu Bảo lễ phép hướng Trịnh quốc công hành lễ.

“ Tiểu Bảo một lần nữa đây, đến trò chuyện cùng thái gia gia, Dương Dật, ngươi đem tiểu ca nhi qua bên kia chơi đi. ” – lão gia tử ngồi ở trên ghế phơi nắng, ông đón Tiểu Bảo lại đây, thêm lần nữa để Dương Dật mang tiểu ca nhi đến bên đình chơi, bên đó sở hữu lót thảm da dê thật dày, hết sức ấm áp. Ông hiện tại đang bệnh, sợ sẽ lây qua cho tiểu ca nhi, dù sao hai tiểu gia hỏa kia vẫn còn quá nhỏ xíu chẳng còn gì để bàn cãi.

Trịnh quốc công vậy mà thực sự ngồi nghe Tiểu Bảo ngồi kể hết chuyện đông đến chuyện tây, từ chuyện thứ đó cùng với cha đi bắt tôm, đến chuyện a mỗ nó dẫn nó lên núi bắt gà rừng chẳng còn gì để bàn cãi. Tiểu gia hỏa thốt lên đến thật vui vẻ, mà Trịnh quốc công nghe cũng vô cùng cao hứng, hiện tại, việc ông thích nhất chính ngày mỗi ngày nghe Tiểu Bảo kể chút chuyện không đầu không đuôi rồi tưởng tượng ra cuộc sống toàn gia bọn nhỏ hạnh phúc vẻ sinh hoạt cùng nhau.

“ A Tĩnh, ta lúc đầu còn nghĩ gia gia rất khó ở chung, không ngờ, ông cũng thật là tốt tính. Có được điều, tại sao gia gia không để tiểu ca nhi đến thân cận với mình, ta có thể nhận ra ông rất thích tiểu ca nhi nha. ” – Dương Dật trình bày với Trần Tĩnh, tuy rằng không chịu đến ôm hai đứa nhỏ, nhưng ông mỗi lần đều chuẩn bị rất nhiều đồ chơi cho bọn nó.

Trần Tĩnh nhu nhu đầu Dương Dật, hôm nay trời mưa, y đem Tiểu Bảo đến thỉnh an gia gia, một lát sẽ trở lại.

“ Gia gia dĩ nhiên là thích tiểu ca nhi, nhưng mà bọn nó còn quá nhỏ bé, gia gia lại hiện đang mang bệnh cho nên không muốn quá thân cận với hài tử. ” – Trần Tĩnh nói. Gia gia của y đã lớn tuổi, thái y nói hiện tại chỉ có thể dùng dược để chống cự, có thể chống được ngày nào thì hay ngày đó, bệnh của ông chủ yếu chính là do nội thương trước kia nhằm lại bộc phát mà ra quả là như thế.

Hôm nay, Dương Dật đến thỉnh an lão thái gia xong, hắn lại nhàm chán ngồi hống tiểu ca nhi, để mà hai đứa nhỏ tập đi chẳng còn gì để bàn cãi. Bọn nhó bây giờ đều ước muốn tự mình bước đi đến, nếu có người nào đó muốn đỡ chúng nó, nhất định hai tiểu tử này sẽ oa oa khóc lớn, tuyệt đối không có chút cảm kích nào.

“ Hài tử nhà ngươi cũng thật là tồn tại cá tính đó. ” – một nam nhân mặc minh hoàng phục sức bước vào nói.

“ Ngươi là ai? Đi đường sao không có chút thanh âm nào thế? Thật là dọa chết người đó có biết hay không? ” – Dương Dật quay đầu tức giận nói, vừa rồi thanh âm của người kia đột nhiên vang lên bên tai, thực sự là hù chết hắn.

Người đó duy nhất cười cười, người hầu đi sau y lại nổi giận, có điều, người đó chỉ mỗi dùng quạt ngăn lại, người hầu phía sau minh bạch ý tứ của chủ nhân mình, lập tức lui thêm lần nữa phía sau.

Tiểu Bảo hiện đang vịn lan can gỗ tập tiến tới, sau khi nghe được âm thanh tạc mao, nó liền quay đầu lại còn cấp cho nam nhân xa lạ kia một khuôn mặt tươi cười, cười đến lộ hết cả mấy cái răng nho nhỏ xíu cho người ta xem.

“ Đứa nhỏ này hết sức là khả ái nha, mấy tiểu hài tử bình thường hay thấy ta thì đều núp ở phía sau người lớn cả. ” – người kia lại cười nói chẳng còn gì để bàn cãi.

Sau khi nghe người kia khen con mình, biểu tình trên mặt Dương Dật mới hòa hoãn lại, làm gì có ai mà không thích người khác khen hài tử nhà mình kia chứ.

“ Ta gọi là Dương Dật, là phu quân của Trần Tĩnh thật sự là vậy. Ngươi tên gì? ” – Dương Dật hỏi. Kỳ thực, Dương Dật vẫn nắm được mình cùng với những người sống ở Thượng Kinh này không hợp nhau, những quy củ của người giàu nơi này, một người sống ở thế kỷ hai mươi mốt như hắn thực sự khó mà dung nhập được. Nhìn nhận một cách khách quan, mà ở quốc công phủ này, người không nhiều, quy củ cũng ít, đương nhiên cũng không nắm giữ ai dám dị nghị gì hắn.

“ Ta ở trong nhà đứng thứ ba, ngươi cứ gọi ta là Tam ca, dù sao ta cũng lớn tuổi hơn Trần Tĩnh. ” – Nghê Hoa cười nói. Nhìn hán tử này, y có thể lý giải nguyên nhân Trần Tĩnh thích hắn, ít nhất, hắn so với đám ca nhi trong hậu cung của y khả ái hơn rất nhiều.

Dương Dật đánh giá người này, thoạt nhìn y so với hắn cũng không lớn hơn bao nhiêu, như thế mà còn lớn tuổi hơn cả Trần Tĩnh.

“ Quân An, chúng ta qua bên kia được không? Ngươi cũng đã đi khá lâu rồi, cha thấy ngươi nhất định là mệt mỏi rồi nha. Tam ca, chúng ta qua bên đình kia ngồi noi chuyện, ca ca tên nhóc này đang chơi ở bên đó, nhằm nó qua cũng tránh cho nó hết nghịch đông tới nghịch tây. ” – Dương Dật cười tươi phát biểu.

Cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ, hai tiểu gia hỏa nói còn chưa rõ, hiện tại bắt đầu chít chít nha nha giao lưu với nhau như vậy đó.

“ Ta nghe thổ lộ lúc ngươi ở phương bắc làm được không ít chuyện, cách phòng tránh thiên hoa là do ngươi nghĩ ra, còn có, cả thứ đá có thể đốt cháy cũng là do ngươi phát hiện. ” – Nghê Hoa cười hỏi.

Trong lòng Dương Dật lộp bộp một cái, người này không phải chính là hoàng thượng đó chứ, hắn nhớ Trần Tĩnh vừa từng tuyên bố qua, hoàng thượng bây giờ chính là tam hoàng tử của trước kia.

“ Kỳ thực chuyện đó là do ta từng nói qua một chút với Lâm quân y, bời vì thân thể ta không hoàn hảo, lại nghe bọn họ phát biểu đến bệnh đậu bò, cho nên nghĩ giả sử có thể để mình cũng bị đậu bò như vậy cũng sẽ không bị thiên hoa nữa. Bản thân ta sức khỏe không tốt, cả ba hải tử cũng vậy, nếu bị nhiễm phải thiên hoa có thể sẽ chết, cho nên vừa tìm Lâm quân y thương lượng thật sự là vậy. Cuối cùng cũng là do Lâm quân y lợi hại, ông ấy vừa nghĩ ra biện pháp, ta và hài tử cũng được an toàn. ” – Dương Dật cười nhẹ đáp.

“ Bất quá, phương diện này quả vô cùng cũng có công của ta, nếu như tương tự ta không thốt lên ra, Lâm quân y cũng chẳng bao lâu nữa sẽ không đi thử nghiệm. Cũng không biết hoàng thượng tồn tại thưởng chút bạc nào cho ta không, tốt xấu gì cũng có công lao a. Về phần than đá kia, cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là thời điểm ra ngoài chơi với Trần Tĩnh thì tình cờ phát hiện ra đá đó có thể đốt, hơn nữa nhiệt độ còn cao hơn bình thường. Trần Tĩnh lại kể chuyện lò rèn với ta, mấy thợ rèn có trình bày, nếu như là có thể tăng nhiệt độ trong lò thì sẽ rèn ra được khối thép hoàn hảo. Loại đá này nắm giữ thể đốt, nhiệt độ lại cao, ta bèn bảo Trần Tĩnh đem thử một chút, không ngờ việc này lại thực sự có ích. ” – Dương Dật cao hứng kể. Thổ lộ dối ấy mà, chẳng phải cứ thật thật giả giả mới càng đáng tin hơn sao thật sự là vậy.

“ Như thế ngươi muốn hoàng thượng ban cho ngươi thứ gì? ” – Nghê Hoa cười hỏi.

“ Lời này không thể nói lung tung nha, nếu như bị hoàng thượng nhận biết được, ta khả năng sẽ bị răng rắc. ” – Dương Dật làm động tác cắt cổ.

Nghê Hoa vừa trông thấy vậy, ngụm trà vừa mới uống vào trực tiếp phun ra, tiểu tử này thực sự là rất thú vị, có thể để Trần Tĩnh yêu thích như bởi vậy cũng không phải là không có lý do.

“ Yên tâm, ta trong tương lai sẽ không phát ngôn lung tung, ngươi cứ phát ngôn cho ta biết ngươi hy vọng gì. Làm quan cũng tốt, ngươi có muốn làm quan không? Nếu muốn ta sẽ ở trên triều tiến cử một chút chẳng còn gì để bàn cãi. Tiểu tử Trần Tĩnh kia khẳng định là không muốn với mục đích ngươi làm quan có đúng không. ” – Nghê Hoa cười nói, với điều kiện là y, y cũng sẽ đem tiểu gia hỏa khả ái này giấu kín ở trong nhà.

“ Nếu hoàng thượng giữ thể thưởng cho ta một ít hoàng kim thì tốt rồi, như do đó ta cũng không cần để Trần Tĩnh nuôi mình nữa. Làm quan vẫn là thôi đi, nghĩ đến chuyện mỗi ngày đều phải dậy sớm, thực sự rất là tra tấn người, vẫn cứ là ngủ thẳng đến khi nào khát khao dậy thì dậy tốt hơn. ” – Dương Dật cười tươi lên tiếng, hắn cảm thấy người này chính là hoàng thượng, trước giờ hắn vẫn luôn tin tưởng trực giác của chính mình.

“ Ngươi là hán tử, thế nào lại còn không có hùng tâm thế chứ, thử nghĩ một lần nữa mà xem, ngươi nếu làm quan rồi thì chính là đại lão gia, Trần Tĩnh mỗi ngày đều phải hầu hạ ngươi. Ngươi nhìn xem, ngươi là hán tử, như thế mà giờ đơn thuần ở nhà chăm con, còn Trần Tĩnh nhà người thì làm gì, một ca nhi lại còn không chịu ngoan ngoãn trông hài tử. ” – Nghê Hoa tiếp tục cười tươi tuyên bố.

Phải nói rằng, dương dật cười cười đáp: “ chúng vật đó đều rất đáng yêu, chơi đùa với chúng nó cũng vô cùng vui vẻ, nới này là nhà của trần tĩnh, y quay về đây khẳng định là sở hữu vô cùng nhiều chuyện phải làm. ”

“ Trần Tĩnh đúng là đã gả cho một phu quân tốt. ” – Nghê Hoa tủm tỉm có thể dễ dàng nhận thấy.

Phải thừa nhận rằng, buổi tối, thị vệ trong cung đưa hoàng kim đến, dương dật nhìn lăng lăng rương hoàng kim trước mặt kia trợn tròn mắt, hắn không hề đánh giá hoàng thượng vị kia lại thực sự đem hoàng kim ban thưởng cho mình.

“ A Tĩnh, ta đây không phải nằm mơ đúng không, đây thực sự là một rương hoàng kim? Ta cũng có ngày trở thành kẻ có tiền a. ” – Dương Dật cao hứng lôi kéo Trần Tĩnh.

Cũng phải thừa nhận là “ đúng bởi vậy, về sau ta cùng với hài tử đều phải dựa vào ngươi nuôi rồi. ” – trần tĩnh cười trả lời.

“ Hôm nay có phải có người mặc y phục màu vàng tới tìm ngươi hay không? Thân hình so với ta thấp hơn một chút. ” – Trần Tĩnh hỏi. Nếu không phải như vậy, hoàng thượng cũng chẳng bao lâu nữa sẽ không vô duyên vô cớ một lần nữa đi ban thưởng một ngàn lượng hoàng kim thế này.

Dương Dật gật gật đầu, hắn đoán đúng, người kia chính là hoàng thượng. Tên đó vậy mà còn dụ dỗ hắn đi thực thi quan, hắn mới sẽ không tự tìm phiền toái như vậy, còn lâu hắn mới chịu bỏ qua những ngày tháng an nhàn thế này có thể dễ dàng nhận thấy.

“ A Tĩnh, A Tĩnh, hiện tại ta cũng là kẻ có tiền rồi, sở hữu thể nuôi được ngươi không những thế còn hài tử, về sau ta còn muốn mở rộng Hồng Tửu sơn trang của chúng ta, mua thêm một ít người thực thi, trồng thật nhiều nho, sau đó nhưỡng thật nhiều rượu. Đúng rồi, còn nắm giữ, ta còn ước muốn nhưỡng rượu gạo thô, thứ đó lúc nào cũng giữ thể nhưỡng được. Qua không quá vài năm, chúng ta không phải sẽ là tửu trang lớn nhất rồi sao. Lúc đó, lại đi tìm hoàng thượng, nhờ y ban cho chúng ta tên quốc rượu, như vậy không phát tài cũng khó. ” – Dương Dật cao hứng vẽ ra tương lai phía trước.

Trần Tĩnh nhìn nhìn Dương Dật đang vui sướng vể trước mặt mình, cũng không nói gì thêm, chỉ mỗi cần phải hắn thích, y đều trong tương lai sẽ duy trì.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, thân thể lão thái gia cũng càng ngày càng kém, hiện tại Dương Dật đang dẫn Tiểu Bảo đi đến thăm lão gia tử. Tâm tình của Trần Tĩnh mấy hôm nay hết sức không xuất sắc, vốn dĩ y muốn đến tiền tuyến, nhưng bởi do lão gia tử tùy thời đều nắm giữ thể đi bất cứ lúc nào, cho nên cũng đành lưu lại thật sự là vậy. Chiến tranh ở biên cảnh vẫn còn kéo dài, phỏng chừng sở hữu bộ dáng ngươi chết ta sống mới tồn tại thể dừng lại còn.

Hôm nay, sắc mặt Trịnh lão gia tử đột nhiên trở nên vô cùng khó xem. Bọn họ không thể nào ngờ đến chuyện, quân đội của Đại Ngạo quốc không thấu hiểu từ bao giờ đã từng âm thầm vượt qua biên giới, buổi sáng hôm nay Thượng Kinh đã bị hoàng đế của Đại Ngạo quốc vây khốn.

Tuy rằng chuyện này làm lão gia tử rất tức giận, nhưng chuyện khiến ông càng tức giận hơn chính là, hoàng đế Đại Ngạo quốc kia truyền đến một phong thư, không phải là thư chiêu hàng mà là quốc thư, hắn cư nhiên đòi hoàng đế Nam Nhạc phải giao người đã suy xét ra biện pháp phòng ngừa thiên hoa và phát hiện than đá là Dương Dật giao ra, chỉ cần giao Dương Dật ra, bọn bọn họ sẽ lập tức lui binh.

“ Phụ thân, xảy ra chuyện gì, sao sắc mặt ngài lại kém như vây? ” – Trần Tĩnh hỏi. Mấy ngày này y vẫn ở cùng với gia gia, phỏng chừng gia gia không gắng gượng được bao lâu nữa chẳng còn gì để bàn cãi.

“ Không có gì, ngươi tiến tìm Dương Dật đi. ” – lão gia tử trình bày. Chuyện này ông biết bản thân mình thật sự có lỗi với Trần Tĩnh, ông không phải không từng đem người khác đánh tráo thành Dương Dật đến trao đổi, kết quả, vừa giao người giả ra vừa bị hoàng đế Đại Ngạo lập tức chém đầu, hắn tựa hồ có nhận thức Dương Dật. Lão gia tử biết thân thế của Dương Dật cực kỳ trong sạch, làm sao có thể có quan hệ gì với Đại Ngạo quốc cơ chứ, có điều, hiện tại Nam Nhạc cũng chẳng còn biện pháp nào có thể dễ dàng nhận thấy.

Những móng sắt dùng nhằm leo tường của Đại Ngạo kia vô cùng lợi hại, chúng tồn tại thể khiến cho hàng trăm binh lính nháy mắt liền leo lên được tường thành, chỉ mỗi yêu cầu bọn họ thực sự ao ước công thành, chưa đến nửa ngày Thượng Kinh nhất định chẳng bao lâu nữa sẽ bị công phá. Trong thành hiện tại nắm giữ hai vạn cấm vệ quân, quân đội canh giữ đô thành cũng đơn thuần có mười vạn, so với binh hùng tướng mạnh của Đại Ngạo hợp lại căn bản không thể so được, đấy là chưa kể đến chuyện bọn nhóm đó còn nắm giữ binh khí tốt hơn rất nhiều. Những binh khí trước kia được cải tạo đã ưu tiên đưa toàn bộ đến tiền tuyến, ngay cả những cánh quân quan trọng khác cũng đều đến đó cả rồi, trong trường hợp bây giờ triệu hồi số binh mã vừa mới đi được nửa đường kia quay lại, ít nhất cũng phải mất ba ngày ba đêm mới trở về được, chờ đến lúc đó, hoàng thành cũng đã từng mất.

Lần này Đại Ngạo quốc dẫn theo hai mươi vạn đại quân đến vây đô thành, bởi vậy mà chỉ với mục đích đòi đúng một người.

Trần Tĩnh trở về nhìn Tiểu Bảo không những thế còn tiểu ca nhi một lúc thì lập tức đến chỗ của gia gia. Đơn giản là trịnh lão gia tử ngồi ở trước giường phụ thân mình, nhìn lão nhân gia mỗi ngày một suy nhược đi, trong lòng vô cùng khó chịu, cộng cả thêm chuyện kia thêm lần nữa khiến ông càng khó chịu hơn. Nhi tử ông chẳng bao lâu nữa sẽ trách ông, thậm chí là hận ông, nhưng mà ông cũng không thể để tự con mình đưa Dương Dật ra, nếu như một ngày nào đó cứu được hắn trở về, hài tử kia có thể sẽ hận nhi tử của ông, cho nên, lần này, ác nhân cứ để ông đến làm là được.

“ Phụ thân, ngài tạo sao vậy? Nhìn nhận một cách khách quan, hôm nay thế nào lại hiện diện chút là lạ. ” – trần tĩnh bưng uống một ngụm trà hỏi, cuối cùng, y cũng chỉ nhận lại được một tiếng thở dài của phụ thân.

“ Lão gia tử, ngươi muốn đem Dương Dật đi đâu? Tĩnh ca nhi nhà chúng ta nếu biết chuyện nhất định không lâu nữa sẽ điên mất, nhất định trong tương lai sẽ phát điên a. ” – Triệu Phượng Nghi lôi kéo phu quân mình hét rộng lớn, đây là người mà nhi tử ông yêu nhất, giả sử như là không có Dương Dật, Tĩnh ca nhi nhà ông phải làm sao bây giờ.

Không phải ngẫu nhiên mà “ ngươi ngoan ngoãn trông chừng hài tử cho tốt, dù thế nào chúng ta cũng không thể đem an nguy của đô thành ra làm trò đùa, nếu bọn bọn họ chỉ muốn dương dật liền sẽ đi, vậy thì không còn gì tốt hơn, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đành dịch chuyển một bước tính một bước vậy. ” – lão gia tử kéo cánh tay bạn già nhà mình ra nói.

Dương Dật không phải là đối thủ của hai quân nhân hiện tại đang kéo lấy tay mình đi kia, hắn thực sự không rõ đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng vừa rồi vẫn còn hết sức tốt, A Tĩnh còn đến nói với hắn nhớ trông nom hài tử cẩn thận, thế mà không hiểu sao lập tức lại thay đổi khiến hắn chẳng kịp trở tay.

Thực tế là, “ phụ thân, rút cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngài duy nhất mau thổ lộ cho ta biết a, hơn nữa, ta có thể tự bước được, không cần bọn họ lôi kéo, Trần Tĩnh, Trần Tĩnh đâu rồi? ” – Dương Dật nhìn chằm chằm Trịnh lão gia tử nói.

“ Dương Dật, phụ thân thực xin lỗi ngươi, Trần Tĩnh sẽ không đến, ta cho nó uống mê dược, ít nhất phải hai ngày nữa mới tỉnh lại còn. Sáng nay quân đội của Đại Ngạo quốc đã vây khốn đô thành, hắn nói chỉ cần giao ngươi ra, bọn họ sẽ rút quân. Hiện tại quân lực của chúng ta không sở hữu khả năng giao chiến cùng hắn, với điều kiện thực sự phải giao binh, chúng ta không thể thủ nổi đô thành, đến lúc đó sẽ chết rất nhiều người. Dương Dật, ngươi có thể hiểu không? Đừng hận hài tử kia, ta sợ nó ngăn cản nên mới phải kê đơn. Ta trầm ngâm, nếu quốc quân của Đại Ngạo quốc đã dùng hai mươi vạn đại quân chỉ để mà bắt một mình ngươi, như vậy thì hắn tuyệt đối trong tương lai sẽ không xuống tay giết người, chỉ cần ngươi còn sống, một ngày nào đó Quân Di cùng với Quân Nghị có thể cứu được ngươi, ngươi hãy cố ở đó chờ Quân Di. ” – Trịnh lão gia tử vẫy lui hai thủ hạ hiện tại đang kiềm hắn một lần nữa phát biểu.

Dương Dật cứ như vậy nhìn chằm chằm lão gia tử, hắn thấu hiểu, việc này lão gia tử không nói sai, ngay cả Trần Tĩnh cũng không có biện pháp bảo trụ hắn. Mẹ thứ đó, hắn khi nào thì có quan hệ với Đại Ngạo quốc kia chứ, quả nhiên tạo ra người không thể quá đắc ý, nhất định là do thiên hoa không những thế còn than đá khiến cho người khác chú ý. Có một điều đáng chú ý là dương dật lặng lẽ thề, nếu lần này còn có thể sống, từ nay về sau làm người nhất định phải điệu thấp.

Tiểu Bảo núp ở sau cửa nghe được những gì gia gia nó nói, cái đó không dám khóc thành tiếng, cánh tay nhỏ nhắn che một lần nữa cái miệng bé nhỏ của mình, nước mắt cứ thế lã chã lã chã rơi xuống.

“ Ta đến nhìn A Tĩnh và hài tử rồi chẳng bao lâu nữa sẽ đi cùng các ngươi, các ngươi hẳn là không ngại tốn chút thời gian này chứ. ” – Dương Dật trầm mặc thật lâu sau nói. Ở nơi này, ngoại trừ Trần Tĩnh kết hợp với hài tử ra, sẽ không có ai giúp hắn, chuyện này hắn rất rõ ràng, nếu như nhất định phải đi, như vậy thì cứ để hắn ra bước tiêu sái một chút.

Kéo xuống để tải chương tiếp
Chương 70/79 • 0%