Cũng phải thừa nhận là trải qua gần một tháng dịch chuyển đường, đoàn bạch thanh ẩn cuối cùng cũng đến kinh thành.
Vừa vào kinh thành, nghe ngắm thanh âm ồn ào nơi phố chợ, Trường Tiếu ngồi trong xe ngựa vén mành nhìn ra, không trông thấy hứng thú một lần nữa buông mành xuống, quay về xe.
Vô tình nhìn được màn này, Bạch Thanh Ẩn cảm thấy được có chút bất đắc dĩ. Vốn là mình cưỡng ép Trường Tiếu đến đây khiến y tâm tình phiền muộn, dĩ nhiên không nắm giữ hứng thú với cảnh tượng này.
Hắn không muốn làm tương tự thế thế nhưng thêm lần nữa không thể không tạo ra như thế.
Phải thừa nhận rằng, sau lần đầu tình cờ gặp gỡ, xa nhau mấy năm, tưởng không thể gặp lại rồi bất ngờ tái kiến. Tuy lần gặp mặt thứ hai, nắm được y là nam nhi, hắn thêm lần nữa là tỷ phu của y nhưng tình cảm này vẫn không tại thế mà tiêu biến, mỗi càng ngày càng sâu nặng. . Thực tế là, . . . .
Vốn dĩ hắn không định về kinh nhưng bỗng liên tiếp nhận được điện khẩn, không thể không quay về.
Có một điều đáng chú ý là không ước muốn xa người kia lần nữa, đành lợi dụng sự tình vô ý bắt gặp hôm đó với mục đích ép y theo hắn.
Lúc tiến hành như thế đã nhận định đến hậu quả y có thể ghét hắn, thậm chí hận hắn. Nhưng hắn thật sự không thể xa người kia tđược … Nhất là thời điểm mà đã ý thức người đó sở hữu tình cảm với phụ thân …..
Hắn không hiểu cảnh tượng hắn bắt gặp, tình cảm âm lạnh kia là gì, mỗi thấu hiểu rằng, hắn không thể hầu mà mặc y như là thế, bằng không, hắn nhất định không lâu nữa không lâu nữa sẽ … không lâu nữa sẽ ngày càng xa rời y … cực kỳ sự là vậy điều này thật rõ ràng.
Bạch Thanh Ẩn đến trước cổng phủ đệ riêng vừa mới nhìn thấy tổng quản chờ đợi nghênh đón.
" Gia, ngài vừa mới về! "
Tổng quản từ vào lúc Bạch Thanh Ẩn bảy tám tuổi vừa chiếu cố hắn, kích động nhìn hắn xuống ngựa, " Lần này bước lâu hơn bình thường, nắm giữ phải trên đường gặp phải chuyện hay không? »
" Không phải. " Giả sử là trước kia, Bạch Thanh Ẩn xa nhà trở về chẳng bao lâu nữa sẽ cùng tổng quản hàn huyên một hồi, tuy nhiên lần này, hắn mỗi qua quýt nói mấy câu rồi trực tiếp tiến về phía xe ngựa.
Hành động này của hắn khiến tổng quản hết sức thương tâm bực, rồi chợt tỉnh ngộ, bước tới bên cạnh Bạch Thanh Ẩn như vậy đó. Thật ra, ông nghĩ người trong xe là trịnh ngưng sương vừa rồi theo phu quân đi tô châu thăm nương gia là điều không thể phủ nhận.
Thành thật mà nói, vào lúc mành xe được bạch thanh ẩn vén lên, một thiếu niên tuấn tú bước ra, tổng quản không khỏi giật mình.
" Gia, người này là. . . . Thật ra, . chẳng còn gì để bàn cãi. " Tổng quản khôi phục bình tĩnh, hỏi Bạch Thanh Ẩn.
Hắn không trả lời ngay mà giơ tay ra đón Trường Tiếu xuống song một lần nữa bị y lãnh đạm từ chối, lúc này mới cười nhẹ nhẹ cười đáp.
Phải phát ngôn rằng, " y là đệ đệ của ngưng sương, lần này theo ta tiến kinh. "
Thật ra, " à, ra thế nên. " Tổng quản tỏ vẻ đã hiểu, hỏi tiếp " Thế sao phu nhân không theo ngài trở về? "
Mắt Bạch Thanh Ẩn vẫn không rời Trường Tiếu, đáp: " Sức khỏe nàng không xuất sắc. Ta sợ nàng không chịu nổi đường xe mệt nhọc do đó để nàng ở lại Tô Châu. " có được thể dễ dàng nhận thấy.
" Thì ra thế. " Tổng quản gật gật đầu, ánh mắt cũng dừng lại ở người hiện tại hiện tại đang đứng trước cổng phủ, ngẩng đầu nhìn tấm biển to đồ sộ đề hai chữ rồng bay phượng múa.
Ông vừa duy nhất nhìn người này một lát, tiếng phân phó của chủ tử vừa mới vang bên tai.
" Lão Ngôn, lập tức gọi người đi dọn dẹp sạch sẽ Sướng Tâm viên. Từ ngày hôm nay trở đi, vị khách quý Tô Châu này chẳng bao lâu nữa sẽ nghỉ tại Sướng Tâm viên ( 畅心园: Sướng trong sung sướng, Tâm là trung tâm, tim, Viên là vườn ).
Lão tổng quản không lập tức lên tiếng trả lời, mà nhíu mày khó hiểu nói: " Gia, Sướng Tâm viên không phải nơi ngài xây dựng đặc biệt dành cho phu nhân sao. . . thật sự là vậy. . "
" Không cần nhiều lời, nghe theo ta. Thật ra, " có thể dễ dàng nhận nhìn thấy.
Tiếng lão tổng quản không phình to không nhỏ, vừa đủ xây dựng cho Trường Tiếu đứng cách đó không xa nghe thấy là điều hiển nhiên. Quả thực, y quay đầu thêm lần nữa nhìn hai người bọn bọn đó thì bạch thanh ẩn trước đây đã ngắt lời tổng quản.
Nghe bởi vậy, lão tổng quản lập tức gật đầu dạ vâng, gọi người thu thập hành lý chủ nhân, mặt khác kêu gia đinh tới phân phó sửa sang phòng ốc.
Tạo xong hết thảy những chuyện này, lão tổng quản mới nghênh đón chủ nhân cùng với khách quý phương xa vào phủ.
**
Nửa đêm hôm đó, Bạch Thanh Ẩn mất ngủ, bất tri bất giác thả bước tới Sướng Tâm viên, ngoài ý muốn, nhìn thấy người hắn trầm ngâm là vừa ngủ say hiện đang ngồi trên lan can, trong tay cầm bầu rượu, ngửa cổ uống mấy ngụm.
Bạch Thanh Ẩn đầu tiên ngẩn ra, rồi mới phi thân tới chỗ người kia, đoạt bầu rượu trong tay y.
Bầu rượu trong tay bất ngờ bị người cướp di chuyển, Trịnh Trường Tiếu nhíu mày nhìn nam nhân đột ngột xuất hiện, liền không phát ngôn lời nào, quay mặt tiếp tục thưởng thức bóng đêm thật sự là vậy.
" Sao ngươi lại uống rượu? " Không để ý thái độ lạnh lùng của Trường Tiếu, Bạch Thanh Ẩn nén giận, thấp giọng hỏi.
Trường Tiếu mím môi cười lạnh: " Thích thì uống, cần lý do sao? "
Mặc dù Bạch Thanh Ẩn đã từng quen y lạnh lùng với mình, tuy nhiên giờ phút này, vẫn luôn bị ngữ khí khinh thường của y làm tổn thương. Sắc mặt sần xuống, hắn hỏi: " Ai đưa rượu cho ngươi? "
Cũng phải thừa nhận là bạch thanh ẩn thanh âm thấp trầm, tỏ ý duy nhất trích rõ ràng.
Trường Tiếu quay đầu, ngạo nghễ cười bảo: " Ngươi phân phó hạ nhân, tuyên bố duy nhất cần thiết là lệnh của ta liền nhất nhất tạo ra theo, không phải sao? " chẳng còn gì để bàn cãi.
Một câu này như cái tát vào mặt hắn.
Thành thật mà nói, bạch thanh ẩn không thổ lộ gì, trực tiếp ném bầu rượu trong tay vào góc tường quả là tựa như thế.
Rắc một tiếng, bầu cùng với rượu hòa chung lẫn lộn.
Có thể thấy rằng " ngươi không bởi vì thế uống rượu, ngươi mới mười năm tuổi thôi. " bạch thanh ẩn chuyển ánh mắt thâm trầm từ bầu rượu vỡ tan lên người trường tiếu.
" Nắm giữ luật pháp quy định người mười lăm tuổi không được uống rượu sao? Phải thừa nhận rằng, " trường tiếu mỉa mai trả lời.
Bạch Thanh Ẩn ngồi xuống trước mặt Trường Tiếu, biểu tình vừa chân tình vừa khổ sở: " Trường Tiếu, ngươi không nên đối xử với ta tựa như thế? " chính là thế.
" Ta đối xử với ngươi như là thế nào? "
" Cố ý lạnh lùng với ta ta, cố ý chọc giận ta! " có thể dễ dàng nhận thấy.
" Aha, tỷ phu quá lời, tính tình tiểu đệ vốn chính là như như vậy. "
" Trường Tiếu! "
Y phản đối, y lạnh lùng vô cùng sự chọc giận Bạch Thanh Ẩn quả là như thế. Duy nhất thấy hắn gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên đứng lên nhìn Trường Tiếu.
Trường Tiếu lặng yên không phát ngôn, tuy nhiên chỉ một lát rồi đứng lên quả là như thế.
" Ta mệt rồi, ước mong ngủ. Tỷ phu, thứ cho không phụng bồi. "
Trường Tiếu mặt không chút thay đổi tiến tới lướt qua người kia thế thế nhưng vừa bước được một bước, y đã bị khoẻ cường tráng mẽ kéo lại, chưa kịp kinh ngạc, một đôi môi ấm áp mềm mại áp lên môi y ─ ─ chẳng còn gì để bàn cãi.
Đôi mắt trong veo mở to, vào thời điểm bắt đầu ý thức được chuyện hiện tại hiện đang xảy ra, Trường Tiếu kịch liệt giãy dụa, nhưng y thân thể mong manh, không chống cự thêm lần nữa được Bạch Thanh Ẩn cao không nhỏ.
Thật ra, không thấu hiểu phải tạo sao, trường tiếu liều lĩnh vươn cánh tay, vung đến mặt người kia ─ ─
Không phải ngẫu nhiên mà " chát! " một tiếng giòn vang, chấn động nhân tâm điều này thật rõ ràng.
Bạch Thanh Ẩn thối lui từng bước, đón nhận ánh mắt người nọ tức giận hung hăng trừng mình.
" Tỷ phu, xin hãy tự trọng! "
Bạch Thanh Ẩn chậm rãi lấy tay che bên má sưng đỏ, nhìn chăm chăm một điểm, không nhìn theo Trường Tiếu tránh qua mặt mình. . Phải nói rằng, . . . điều này cực kỳ rõ ràng.
" Ta không muốn tạo tỷ phu của ngươi thật sự là vậy. "
Lúc Trường Tiếu chuẩn bị bước vào trong phòng, Bạch Thanh Ẩn mới ôm má, lẳng lặng phát biểu.
Hắn không quay đầu nhìn Trường Tiếu nên hắn không biết trước vào lúc y dứt khoát bước vào phòng đã từng nhìn hắn đầy đau đớn bi thương.
Đêm nay, thực sự yên lặng.
Mặc dù vậy trong màn đêm tĩnh mịch này, đã có gì đó chậm rãi thay đổi, chậm rãi trôi đi đến điều này thực sự rõ ràng.
Trường Tiếu vẫn đứng nguyên trong phòng, khi y nhẹ nhàng mở cửa ra, nhìn nơi Bạch Thanh Ẩn vừa đứng mỗi còn lại còn bầu rượu vỡ tan không những thế còn rượu chảy lan mặt đất.
" Ta mỗi có thể tiến hành tương tự thế. "
Thật ra, trường tiếu bi thương ngồi xổm xuống, đau khổ lắc đầu.
" Ta không muốn tổn thương ngươi, nhưng ta đơn thuần hiện diện thể làm giống như thế là điều không thể phủ nhận. Quả thực, . . . . . Ta cực kỳ sự không muốn tổn thương ngươi. chính là thế. . như do đó đó. . chính là thế. " là điều không thể phủ nhận.
Không phải ngẫu nhiên mà thanh âm của y tịch lạnh ưu sầu, vẩn vơ hòa trong gió rồi mới phiêu tán vào đêm khuya vô tận.