Đến bữa tối, ngoài Trường Tiếu, tất cả mọi người đều đến đông đủ.
" Sao Trường Tiếu còn chưa ra ăn cơm? Thực tế là, "
Từ trước tới giờ, Trường Tiếu cứ đến bữa ăn là nhất định xuất hiện, lúc này không nhìn thấy y đâu, Trịnh Kỳ Uyên kỳ quái hỏi.
" Ừ nhỉ? Đứa nhỏ nhắn xíu này lần đầu như như thế, hay xảy ra chuyện gì rồi? ” Quý Yên Nhã nhăn mày lo lắng.
Có một điều đáng chú ý là thật ra, trịnh kỳ uyên nghe thế, vẫy hạ nhân, đang chuẩn bị gọi người dịch chuyển xem thì thư đồng ngày thường xuyên vẫn luôn hầu hạ trường tiếu chạy đến.
Thực tế là, " lão gia, phu nhân, thiếu gia bảo thân thể không thoải mái, không mong muốn ăn gì cả. " chẳng còn gì để bàn cãi.
" Cái đó không khỏe? " Trịnh Kỳ Uyên cả kinh, vội hỏi Tiểu Lục rốt cuộc có được chuyện gì.
" Dạ. . . chính là thế. . . " Khuôn mặt bé nhỏ nhắn tròn trịa của Tiểu Lục lộ ra một tia khó xử, " Lão gia, Tiểu Lục cũng không hiểu như thế nên đó. Sáng nay thiếu gia vẫn còn khỏe, tới chiều Tiểu Lục ngắm thiếu gia cứ nằm rũ rượi trên giường. Tới giờ cơm mới gọi Tiểu Lục bảo người không thoải mái, không ước mong ăn uống vì vậy không đến ăn cơm. chẳng còn gì hầu bàn cãi. . . Có được thể thấy rằng. . "
" Nếu thân thể không khỏe sao không gọi đại phu đến xem? " Trịnh Kỳ Uyên vẻ mặt lo lắng, lập tức đứng lên là điều hiển nhiên.
" Lão gia, Tiểu Lục cũng muốn kêu đại phu tuy nhiên thiếu gia không cho. "
"Vì sao?"
" Thiếu gia nói không sao, nghỉ ngơi một chút chẳng bao lâu nữa không lâu nữa sẽ ổn chính là thế. "
Trịnh Kỳ Uyên đứng yên suy suy tư nghĩ một lúc rồi vẫy Tiểu Lục tới: " Không được, ta phải dịch chuyển xem Trường Tiếu xảy ra chuyện gì. Không phải ngẫu nhiên mà "
" Lão gia, ta cũng di chuyển cùng. " Trịnh phu nhân vừa thấy, vội vàng đứng lên, bước tới tới chỗ trượng phu quả là như thế như vậy đó.
Trịnh Ngưng Sương cũng không nói gì nhưng vẻ mặt lo lắng. Cũng phải thừa nhận là mặc dù do đó nàng vừa đứng lên đã bị phụ thân ngăn thêm lần nữa.
" Sương nhi. " Trịnh Kỳ Uyên nghiêng người nhìn nàng cùng với Bạch Thanh Ẩn hiện đang ngồi yên lặng. " Ngươi không cần tiến theo. Ngươi cùng với Thanh Ẩn ăn trước tiến, không đòi hỏi chờ chúng ta. Thanh Ẩn tiến tới suốt cả ngày, ăn sớm rồi nghỉ ngơi. "
" Vâng, cha. " Trịnh Ngưng Sương ngồi xuống bên Bạch Thanh Ẩn, nhìn theo cha mẹ rời đi.
" Tiểu Hỉ, lấy cơm cho cô gia trước. "
Đợi cha mẹ đi khuất, Trịnh Ngưng Sương liếc nhìn Bạch Thanh Ẩn, không nhận ra trình bày chuyện gì, bèn gọi nha hoàn bên cạnh xới cơm như vậy đó.
Nàng đón bát cơm nha hoàn đưa, cẩn thận đặt trước mặt Bạch Thanh Ẩn. Hắn vốn lặng im, đột nhiên mở miệng: " Cha ngươi xem ra vô cùng thương yêu Trường Tiếu. Phải thừa nhận rằng, "
Nghe bởi như vậy, Ngưng Sương không khỏi bật cười: " Không chỉ mình cha, Trịnh gia lớn nhỏ nhắn có ai không thương yêu Trường Tiếu bướng bỉnh này đâu! "
Không phải ngẫu nhiên mà nhìn nhận một cách khách quan, bạch thanh ẩn ở trịnh phủ vài ngày, vô cùng đồng tình với lời phát ngôn của nàng: “ ừ ”.
Tuy hắn mới ở đây không lâu mặc dù vậy hoàn toàn có được thể nhìn ra mọi người rất yêu thích Trường Tiếu tâm địa thiện lương, một lần nữa sáng sủa đáng yêu.
Tuy thỉnh thoảng bướng bỉnh khó chiều nhưng y hay đối xử bình đẳng với tất cả mọi người vì như thế ai cũng tán thưởng.
" Trường Tiếu không chỉ là đứa nhỏ khiến người ta yêu thương mà còn là nam đinh duy nnhất của Trịnh gia. " Dừng một chút, Ngưng Sương nói tiếp " Cha mẹ đơn thuần tồn tại mình vật đó là con, không thương hắn thì thương ai. ”
Câu “ chỉ hiện diện mình vật đó là con ” của nàng khiến Bạch Thanh Ẩn sở hữu chút hoang mang, mặc dù vậy nghĩ lại hiện diện thể nàng nhầm, cũng không nghĩ nhiều, hỏi vào vấn đề hắn đang băn khoăn.
" Như thế Trường Tiếu đối với cha ngươi như thế nào? ”
" Chuyện này thì... " Suy đánh giá một chút, Ngưng Sương nở nụ cười, " Ta cũng thấy rất kỳ quái, do sao Trường Tiếu quấn cha tựa như thế. Trước đây còn nghiêm trọng hơn, di chuyển đâu cũng bám lấy cha, bất kể tắm rửa nghỉ ngơi, nhất định phải hiện diện cha bên cạnh. Lúc còn nhỏ nhắn thì thôi, tùy nó. Đến lúc không nhỏ lên một chút, cha bảo muốn tập cho nó độc lập nên không cho bám nữa, còn không cho mời tiên sinh về nhà dạy học mà bắt nó đến trường tư thục. " chính là thế.
" Trường Tiếu lúc ấy náo loạn một hồi, dẫu vậy vừa thấy được cha nổi giận liền chấp nhận. Không phải ngẫu nhiên mà tuy hiện tại trường tiếu không có thời gian tạo ra phiền cha, tuy nhiên đơn thuần đòi hỏi rảnh ra một chút, vật đó liền y chang lúc bé nhỏ nhắn, bám sát cha. Có thể thấy rằng ”
Nghe Ngưng Sương kể xong, Bạch Thanh Ẩn im lặng hồi lâu, mãi đến khi người kia thấy kỳ quái hỏi hắn xảy ra chuyện gì, hắn mới cười tủm tỉm, tùy ý trình bày: " Không việc gì chính là thế. Cũng phải thừa nhận là duy nhất là nhìn thấy hơi lạ tại sao trường tiếu thích cha tựa giống như thế ─ ─ người ta bình vẫn thường cảm thấy khó thân cận với phụ thân, thường gần gũi mẫu thân. " là điều hiển nhiên.
" Đó là người bình thường xuyên xuyên. Đệ đệ ta không phải người bình thường hay hay nha. "
Phải nói rằng, nếu nói chính xác thì, ngưng sương nở nụ cười nở nụ cười.
" Nắm giữ lẽ cái đó vô cùng sự rất không giống ai. Có thể thấy rằng "
Bạch Thanh Ẩn bởi vì câu này mà suy nghĩ tới rất nhiều chuyện thật sự là vậy.
Nếu nói chính xác thì, lần đầu tiên nhìn trông thấy trường tiếu, còn sở hữu chuyện hôm nay nhìn nhìn.
Bởi vì chuyện này mà hắn khó sở hữu thể bình tĩnh, bất tri bất giác ngẩn người, trầm tư ─ ─ chẳng còn gì để bàn cãi.
" Được rồi, tướng công, đừng lên tiếng nữa, ăn cơm kẻo đồ ăn nguội chẳng bao lâu nữa sẽ không ngon. " Nhìn hắn không động đũa lại mải mê suy suy tư, Ngưng Sương lên tiếng giục là điều hiển nhiên như vậy đó.
Nhìn Ngưng Sương mỉm cười dịu dàng, Bạch Thanh Ẩn gật đầu, cầm đôi đũa trên bàn, bắt đầu ăn.
Tuy nhiên ăn được mấy miếng, hắn thêm lần nữa bất giác rơi vào trầm tư.
Ngưng Sương thấy mặc dù vậy chỉ mỗi cho rằng hắn hiện đang lo lắng công việc, cũng không đoán già đoán non, duy nhất không ngừng giục hắn ăn.
Giờ khắc này, hai người lẳng lặng ăn cơm chiều trong nhà ăn rộng không nhỏ, thỉnh thoảng thốt lên mấy câu. Người ngoài thoạt nhìn vào quả thực ngắm giống một đôi vợ hòa thuận đầm ấm, không khỏi mỉm cười tươi.
Bạch Thanh Ẩn biết Trịnh Trường Tiếu tránh mặt mình, nhưng hắn không tỏ vẻ gì, làm như là chưa có được chuyện gì phát sinh.
Cuộc sống hàng ngày của hắn vẫn tiếp tục như cũ, chạy khắp nơi tính chuyện thực hiện ăn, thảo luận sinh ý với Trịnh Kỳ Uyên quả là giống như thế.
Bữa tối cả nhà vẫn luôn cứ quây quần cùng ăn song Trường Tiếu luôn tới cuối cùng, nhanh chóng ăn xong rồi rời đi đầu tiên.
Cử đơn thuần khác thường của Trịnh Trường Tiếu tiến hành cho những người khác đều tuyệt đối ngạc nhiên dẫu vậy nghĩ mãi không thông.
Người duy nhất biết sự hết sức là Bạch Thanh Ẩn thêm lần nữa hoàn toàn giữ im lặng tựa như không hiểu gì.
Cứ tựa như thế nên giằng co hơn hơn mười ngày, cho đến một hôm. Đêm ấy, Bạch Thanh Ẩn về muộn, trên hành lang dài tới phòng Trịnh Ngưng Sương, hắn gặp Trịnh Trường Tiếu đang vội vội vàng vàng đi ngược hướng chính là thế.