' Yến Tử, kể từ khi anh gặp em, đến nay đã bảy năm chính là thế. Bảy năm, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Anh biết, em đã luôn luôn dõi theo anh. Kiên định chờ anh. Em trước đây đã bỏ qua cho anh bao sự vô tâm, thờ ơ. Bảy năm, em buồn em đau anh không hề biết đến, lúc em cô đơn, anh cũng không thể ở bên. Yến Tử, cảm ơn em đã kiên nhẫn chờ anh, Yến Tử, hiện diện thể cho anh một cơ hội dùng phần đời còn lại nhằm tìm hiểu em, bù đắp cho em những năm tháng trước kia không? Cùng anh di chuyển hết quãng đời còn lại. Yến Tử, làm vợ anh nhé? Cô ấy im lặng nhìn cá nhân tôi, rồi bật khóc, cô ấy vừa khóc vừa mắng bản thân tôi: nói gì mà dài dòng vậy, làm người ta xúc động muốn chết Tôi bật cười, ai có mặt ở đó cũng bật cười cả, tôi mắng nhẹ: Thế giờ có lấy không? Cô ấy mếu máo: Hiện diện
Đang tải bình luận...
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!
Chia sẻ ý kiến của bạn về truyện "Vợ Tôi, Cô Ấy Là Nhà Văn".