Trong phòng, toàn thân Tuyết Ngọc Hiên cắm đầy kim châm, từng giọt mồ hôi không nhỏ chừng hạt đậu lăn xuống, có vài giọt máu đỏ tươi từ trong lỗ chân lông thẩm thấu ra.
Ẩn ẩn còn có thể nhìn thấy phía trên giọt máu lượn lờ từng tia hồng sắc. Dưới sự dẫn đạo của Tiêu Phàm, tất cả đều chảy vào bên trong một cái bình thuốc.
Sắc mặt Tiêu Phàm có được chút trắng bệch, mặc dù nhận biết phương pháp giải độc song cái Mộng Yểm Đoạn Tràng Hồng này thật đúng là ngoan cố mà. Ròng rã ba canh giờ hắn mới có thể ngăn chặn không cho độc khuếch tán.
- Hô!
Tiêu Phàm khẽ thở, hơi chuyển động một chút, tất cả kim châm đều phá thể mà ra, rơi vào bên trong hộp ngọc.
Tiêu Phàm tiện tay cầm một cái bình thuốc đổ vào trong miệng, ngồi trên mặt đất điều tức. Trong khoảng thời gian nửa chén trà tí hon mới chậm rãi khôi phục được một tia huyết khí.
- Đa tạ Tiêu huynh.
Tuyết Ngọc Hiên sớm đã chờ đợi ngày này, hắn hướng về Tiêu Phàm hơi hơi thi lễ.
- Ta nói Lão Tam ngươi, chúng ta đều không thích bộ dạng này. Ngươi có công phu chẳng khác gì thế này cho nên ngẫm lại tiếp theo nên làm chẳng khác gì thế nào đi.
Bàn Tử cùng Tuyết Lung Giác xuất hiện ở cửa ra vào, Bàn Tử ngữ khí không tốt nói.
Tuyết Ngọc Hiên nhìn thật sâu Tiêu Phàm đồng thời liếc mắt nhìn Bàn Tử. Hắn cũng đại khái thấu hiểu được chút tính cách của hai người này, rõ nhất tồn tại lẽ là hai chữ cuồng ngạo.
Hơn nữa, sự cuồng ngạo này phát ra từ nội tâm, không có bất kỳ sự ra vẻ gì. Nhất là Bàn Tử, Tuyết Ngọc Hiên đều có chút kiêng kị khí thế trên người hắn.
- Như như thế đi, ngươi trước tiên phân tích cho chúng ta thế lực hiện giờ của Tuyết Nguyệt Hoàng Triều.
Tiêu Phàm thấy Tuyết Ngọc Hiên không hiểu nên mở miệng hỏi chẳng khác gì thế nào.
Tuyết Ngọc Hiên gật đầu, trong mắt lóe lên một vòng trầm trọng, hít hết sức sâu nói:
- Tuyết Nguyệt Hoàng Triều có Tứ Đại Gia Tộc: Lâu gia, Bách Lý gia, Trần gia và Bạch gia. Hiện tại Bách Lý gia và Trần gia đã vào tay Tam Hoàng Huynh thật sự là vậy. Bạch gia tạm thời hẳn còn ở xa quan sát, về phần Lâu gia một mực đứng ngoài, cho dù ta là Hoàng Thất cũng không thể thực hiện gì được, đoán chừng bọn hắn cũng khinh thường không mong muốn bị cuốn vào cuộc tranh đấu của hoàng tộc.
- Hoàng Thành Thập Tú xếp hạng đệ nhất Lâu Ngạo Thiên chính là người của Lâu gia.
Tiêu Phàm cau mày một cái.
Nhìn nhận một cách khách quan, - lâu gia xác thực là không hề đơn giản.
Bàn Tử đột nhiên mở miệng, nhìn thấy bọn Tiêu Phàm đang cổ quái nhìn mình, Bàn Tử vội ho một tiếng, nói: là điều không thể phủ nhận.
- Ta cũng là nghe tin đồn thôi, nghe nói người trong Lâu gia không tạo ra quan nhưng gia tộc khác đều vô cùng kiêng kỵ Lâu gia điều này thật rõ ràng. Có thể thấy rằng hơn nữa nghe thổ lộ lâu gia rất ít người, bất quá cũng không có ai dám khiêu khích.
- Không sai, cho dù ta là Hoàng Thất cũng chỉ muốn cùng Lâu gia giao hảo, dẫu vậy Lâu gia cho tới bây giờ lại không hề hầu ý tới thật sự là vậy.
Tuyết Ngọc Hiên gật gật đầu.
Đơn giản là - lâu gia tạm thời không cần quan tâm, trước tiên từ bạch gia vừa.
Tiêu Phàm gật đầu.
- Thế lực Tuyết Nguyệt Hoàng Triều lại cũng tuyệt đối rắc rối phức tạp. Đối với những thần tử kia mà nói, ai là chủ nhân căn bản không quan trọng. Đối với Bách Lý gia tộc và Trần gia cùng đòi hỏi chút lưu ý. Đúng rồi, Phụ Hoàng ngươi đâu?
Bàn Tử hỏi.
Tuyết Ngọc Hiên lắc đầu thở dài:
- Phụ Hoàng năm đó chinh chiến tứ phương, nhận nhiều tổn thương, vất vả lâu ngày thành bệnh, sớm đã mặc kệ sự tình. Bằng không Tam Hoàng Huynh tạo sao dám một mình đối phó với các huynh đệ tỷ muội.
Không phải ngẫu nhiên mà - giả sử tương tự tuyết nguyệt hoàng chủ phong ngươi làm thái tử, sự tình hiện diện phải sẽ có chuyển biến hay không?
Tiêu Phàm hỏi. Vừa dứt lời liền phát hiện bản thân lại hỏi một vấn đề ngu xuẩn.
Chiến Hồn Đại Lục không thể so sánh chẳng khác gì Địa Cầu kiếp trước, nơi này thực lực vi tôn, cho dù phong Thái Tử thì có ích lợi gì?
Tuyết Ngọc Hiên thực lực không đủ, đến lúc đó chưa kịp ngồi vững thì cũng không lâu nữa sẽ bị Tuyết Ngọc Long cưỡng ép chiếm lấy, còn không bằng đem Hoàng Vị tặng cho hắn, đây cũng là cách Tuyết Ngọc Hiên phải làm cho tới nay chính là thế.
- Chẳng bao lâu nữa sẽ không, đám Hoàng Tộc chỉ theo phe mạnh, về phần ai ngồi trên vị trí kia, chỉ cần không ai tổn hại lợi ích của bọn hắn thì sẽ không có ai quan tâm.
Có một điều đáng chú ý là tuyết ngọc hiên đắng chát lắc đầu.
Điều này cũng làm cho Tiêu Phàm rầu rỉ, hắn kết hợp với Bàn Tử dù có lợi hại như thế nào cũng mỗi có tu vi Chiến Tông cảnh trung hậu kỳ, không có được khả năng khiến thế lực Tuyết Ngọc Long tan rã trong nháy mắt.
Bàn Tử lúc này mới nhận biết, bản thân có vẻ như vừa mới ra một quyết định cực kỳ sai lầm, có lẽ không nên gia nhập vào cuộc phân tranh này.
Mấy người thương lượng một hai giờ, chân trời chậm rãi tối dần, Tiêu Phàm và Bàn Tử lúc này mới quay người rời đi.
- Tiêu huynh, Bàn huynh, giả sử các ngươi có thể lưu lại Nhân Thân Vương Phủ, Vương thúc khẳng định không lâu nữa sẽ hết sức vui.
Tuyết Ngọc Hiên giữ lại nói.
- Đúng a, Vương Phủ có rất nhiều phòng trọ, các ngươi cũng không cần ra khách sạn trọ.
Tuyết Lung Giác khanh khách cười chính là thế.
Bàn Tử nhún nhún vai, không hiện diện vấn đề trình bày:
- Theo ngươi vậy.
Nếu nói chính xác thì, tiêu phàm trắng mắt liếc bàn tử một cái, cái tên gia hỏa này khẳng định rất ao ước ở đây cùng tuyết lung giác gia tăng tình cảm, thậm chí hắn hoài nghi, trước đó hắn nói những lời kia cũng là vì nịnh nọt tuyết lung giác.
Bây giờ xem ra mình đã lên thuyền giặc rồi.
- Lão Nhị, ngươi mang Niệm Niệm ở nơi này dịch chuyển, ta và Tiểu Kim còn có chút việc, nơi này cũng khá an toàn.
Tiêu Phàm lắc đầu nhìn Bàn Tử là điều không thể phủ nhận.
Bàn Tử vốn định nói, bất quá cuối cùng một lần nữa một câu cũng phát ngôn không nên lời. Đơn giản là hắn tự nhiên biết rõ tiêu phàm có ý gì, sự tình tuyết lâu còn chưa giải quyết được, mình kết hợp với niệm niệm ở bên cạnh ngược lại sẽ khiến cho tiêu phàm càng thêm nguy hiểm.
- Cẩn thận.
Bàn Tử cuối cùng chỉ mỗi có thể nói ra hai chữ, đưa mắt nhìn Tiêu Phàm đồng thời Tiểu Kim rời đi.
Ban đêm tại Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, trừ nhiệt độ thấp một chút còn một lần nữa cũng không giữ gì khác biệt. Tiêu Phàm và Tiểu Kim rất nhanh xuất hiện ở bên trong khách sạn, trên đường dịch chuyển cũng không xảy ra việc gì ngoài ý muốn.
Tiến vào trong khách sạn, không ít người nhìn bọn hắn với ánh mắt kinh ngạc, Tiêu Phàm cũng không thèm quay đầu đi thẳng một mạch vào gian phòng.
Két một tiếng đẩy cửa phòng ra, Tiêu Phàm chân phải ngừng trên không trung, khóe miệng hiện ra nụ cười tươi lạnh lùng. Sau một khắc, một đạo hắc sắc kiếm ảnh từ trong góc tối bắn ra, xông thẳng vào ngực Tiêu Phàm.
Tốc độ nhanh như bôn lôi, Tiêu Phàm dù sớm vừa phát hiện cũng phải hít ngụm khí lạnh. Chân đạp Phiêu Miểu Thần Tung Bộ trốn tránh, bất quá, hắn lại không hề đào tẩu mà trực tiếp hướng về phương hướng kiếm khí phóng tới.
Phốc một tiếng, một đạo hắc ảnh phá cửa sổ chạy, trong nháy mắt không bóng dáng.
- Tiểu Kim, theo ta.
Tiêu Phàm sát ý đằng đằng, trong nháy mắt liền biến mất, hôm nay hắn không dự định sẽ buông tha cho sát thủ Tuyết Lâu quả là như thế.
Nếu như trước đây đã đắc tội, bởi vậy liền triệt để đắc tội đi.
Bầu trời đêm lạnh giá, ba đạo thân ảnh trong màn đêm cấp tốc xuyên qua, giống như u linh, động tác nhẹ nhàng, tiêu sái phiêu dật.
Đạt tới Chiến Tông cảnh, mặc dù không có cách nào đứng trên không, song nếu như nắm giữ Thân Pháp Chiến Kỹ, mượn chút vật thể phi hành vẫn rất đơn giản.
Một màn này, không khỏi khiến Tiêu Phàm nghĩ đến phim ảnh khinh công của kiếp trước, có lẽ kiếp trước vô cùng sự có tồn tại khinh công.
Thật ra, đạo hắc ảnh kia rất nhanh, mặc dù đơn thuần là chiến tông cảnh đỉnh phong, dẫu vậy lại xây dựng cho tiêu phàm ngưng trọng tới cực điểm, dù là đối mặt với chu văn bác, hắn vẫn không có loại áp lực này.
- Tại sao lại không chạy nữa?
Đột nhiên đạo hắc ảnh phía trước dừng lại còn ở trên nóc nhà, chậm rãi quay người nhìn Tiêu Phàm, ánh mắt Tiêu Phàm vô cùng băng lãnh.
- Các hạ quả nhiên cường ngạnh, trách không được Chu Văn Bác bị chết trên tay ngươi.
Đạo hắc ảnh kia nói ra âm thanh khàn khàn, ngữ khí thập phần bình tĩnh là điều không thể phủ nhận.
- Xem ra Tuyết Lâu thực sự nhận ra ta, nhờ ta mà lừa được không ít Hồn Thạch a.
Tiêu Phàm tay cầm Tu La Kiếm, không hiện diện bất kỳ sự khinh thị nào, hắn luôn luôn cảm giác người trước mắt rất nguy hiểm.
- Thú vị, theo quy củ của Tuyết Lâu, một kích thất bại liền phải rời đi. Bất quá ngươi khiến ta cảm thấy rất hứng thú, nếu ngươi chết dưới kiếm của ta, trở về hiện diện thể kiếm được một cái giá xuất sắc như vậy đó.
Hắc sắc trường kiếm trong tay bóng đen đột nhiên run lên, sát ý nồng đậm, một loại tử vong tràn ngập tỏa ra.
MềuSiuBự - VạnYênChiSào - quả là như thế.