Trần Lâm Vy: Một cô gái hân hoan vẻ, có vẻ ngoài xinh xắn, rất hòa đồng và hay ảo tưởng Nguyễn Hoàng Phong: Một người sống khép kín, tuy nhiên không hiểu sao dành cho nó sự quan tâm rất đặc biệt. Lâm Minh Đức: Một công tử nhà giàu, vì những tổn thương trong quá khứ cho nên luôn luôn tỏ ra ngang tàng quậy phá để mà che đi nỗi đau. - Tôi - Anh - Hắn = > Không lâu nữa sẽ tương tự thế nào Một điều đáng buồn trong cuộc sống là khi cá nhân tôi gặp một người có ý nghĩa đối với tôi, hầu rồi cuối cùng nhận ra rằng họ sinh ra không phải để mà cho mình và đơn thuần có thể để họ đi. Nhưng khi một cánh cửa đóng một lần nữa, một cánh cửa khác lại mở ra. Ðiều tôi cần tiến hành là thôi không chờ đợi nơi cánh cửa đã đóng mà sẽ tìm một cánh cửa khác đang mở ra cho mình.. Vì thế.... là điều không thể phủ nhận. Bao nhiêu nỗi nhớ để được gọi là yêu? Bao nhiêu chờ đợi nhằm đổi một tình yêu chân thành? Quả thực, bao nhiêu chân thành để chứng minh cho tình yêu duy nhất? Thành thật mà nói, không bao giờ là đủ cả.
Đang tải bình luận...
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!
Chia sẻ ý kiến của bạn về truyện "Vắng Anh".