**Vân Ca**
Vực thẳm tối đen, một cú rơi định mệnh... tưởng chừng như kết thúc tất cả. Nhưng nàng đã sống sót.
Từ nơi sâu nhất của tuyệt vọng, nàng bừng tỉnh. Mộng ái tình với Tiết Vọng tan vỡ như bọt biển.
Không còn si mê đuổi theo, không còn dịu dàng chăm sóc, càng không mong cầu chút ân sủng. Nàng quyết tâm đoạn tuyệt.
Ẩn mình nơi Phật đường tĩnh lặng, mỗi ngày tiếng kinh kệ vang vọng, tiếng mõ đều đặn gõ nhịp, nàng tìm kiếm sự an yên cho tâm hồn.
Khi Tiết Vọng lạnh lùng đến báo tin hủy hôn, nàng chỉ khẽ gật đầu, nhẹ nhàng buông một chữ: "Được thôi."
Rồi nàng lại chắp tay, quỳ gối trước tượng Phật, thành tâm cầu nguyện:
"Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát khai ân."
"Hôm ấy, dưới vực sâu, con trúng độc, bất đắc dĩ thất lễ với vị công tử kia..."
"Chỉ một đêm duyên phận ngắn ngủi, liệu... liệu con có thể mang thai...?"
"Hắn... hắn có tìm đến con...?"
Đang tải bình luận...
Chia sẻ cảm nhận của bạn về truyện này.
Đang tải bình luận...
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!
Chia sẻ ý kiến của bạn về truyện "Vân Ca".