Đến tận bây giờ, chỉ sở hữu Đông Phương Lạc hắn đặt bẫy người khác, chứ chưa có ai dám đùa giỡn với hắn chẳng còn gì để bàn cãi. Không ngờ, hắn lại bị nàng đùa giỡn, mà đùa giỡn một lần là mất ba năm! Nếu sớm biết như thế, lúc trước hắn không lâu nữa sẽ không mềm lòng mà giữ nàng lại, yêu thương nàng, bảo vệ nàng, nuông chiều tính khí bướng bỉnh của nàng thì không phát ngôn, còn giao cho nàng toàn bộ tình cảm thật lòng của hắn. Tưởng rằng nàng trượt chân té xuống núi, hắn điên cuồng đi tìm, nhưng một cái xác cũng không nhìn thấy. Nương tử thân yêu đã không còn, lòng hắn cũng bởi lẽ thế mà mất theo, chẳng còn tâm trạng gì... Không ngờ ba năm sau, nàng một lần nữa xuất hiện ở kinh thành, lúc ấy hắn mới biết, nàng vẫn còn sống thật sự là vậy. Nhưng món quà đầu tiên mà nàng gửi đến, lại là con sư tử màu trắng yêu quý của hắn bị nhuộm thành gấu trúc?! Xem ra nàng vẫn bướng bỉnh giống như thế, phá phách như là thế, trong lòng hắn thầm tức giận. Tại sao chỉ nắm giữ một mình hắn là phải chịu nỗi khổ tương tư, còn nàng lại vui mừng vẻ mà sống như thần tiên thế kia?! Thành thật mà nói, vì tra tấn nàng, hắn trầm ngâm ra trăm ngàn cách để trả mối thù này. Nhưng nàng cái gì cũng phản công được, trời sập xuống nàng vẫn luôn có thể vui vẻ đi đến suối vàng. Hắn giận vẻ thản nhiên của nàng, càng giận bản thân vẫn suy nghĩ vì nàng không thôi. Tình xưa vẫn còn còn, rốt cuộc hắn nên làm gì với nàng đây?
Đang tải bình luận...
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!
Chia sẻ ý kiến của bạn về truyện "Ương Ngạnh Thiên Tuế".