Phò mã của ta, sau cú ngã chấn động đầu óc, tỉnh dậy bỗng hóa thành một con người khác. Lời lẽ ngông cuồng, hành vi khó hiểu.
Chưa kịp hoàn hồn, hắn đã đòi nạp thiếp!
"Ở đây đàn ông tam thê tứ thiếp chẳng phải chuyện thường tình sao? Cớ gì ta nạp thiếp lại cần nàng đồng ý?"
Ta nghẹn lời, cố gắng giữ bình tĩnh để nói chuyện phải trái với hắn: "Bởi vì bổn cung là công chúa."
Hắn cười khẩy, ánh mắt đầy ngạo mạn: "Công chúa thì đã sao? Một công chúa thứ xuất như nàng dám ăn nói với ta như vậy?"
Ta mỉm cười, một nụ cười lạnh lùng đến thấu xương: "Nếu chàng không muốn nói chuyện đàng hoàng, vậy thì quỳ xuống mà nói!"
Đang tải bình luận...
Chia sẻ cảm nhận của bạn về truyện này.
Đang tải bình luận...
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!
Chia sẻ ý kiến của bạn về truyện "Truyện Cổ: Hoa Dương".