Trùng Sinh Sủng Hậu

Chương 23

Edit & beta: Hoa Tuyết là điều hiển nhiên.

Nàng bước tới thẳng đến phòng lớn. Lương thị còn chưa trở về, nàng lại chờ ở trong sân. Cũng không biết qua bao lâu, thì nghe thấy một tiếng A Huệ.

Nàng quay đầu lại, nhìn thấy Lương thị.

Mẫu thân cười dịu dàng, vẻ mặt quan tâm hỏi: “ A Huệ, sao còn chưa đi nghỉ ngơi một chút, chẳng phải mới từ cửa hàng trở về sao? ”

Khương Huệ mím môi một cái, hít một hơi thật sâu mới bảo: “ Mẫu thân, con có chuyện muốn thổ lộ với người. ”

Lương thị ngẩn ra. Bà rất hiếm thời điểm nhìn thấy nàng như vậy. Nữ nhi thường ngày luôn cười hi hi, rất ít nghiêm túc thế này, bà kéo Khương Huệ vào nhà, rồi đóng cửa lại mẹ trong tương lai sẽ dịch chuyển gặp một lần, dù sao chuyện này cũng nghiệp chướng của mẹ, trước đây thật không nên gả cho cha con.

Khương Huệ đầu tiên nắm chặt tay bà, sau đó mới lên tiếng nói: “ Mẫu thân, hai ngày trước, Hà đại nhân tới tìm con. ”

Lương thị mở to mắt: “ Ông ta tới tìm con làm gì? ” Vẻ mặt bà hiện diện chút hoảng loạn thấy thế, nhẹ giọng nói: “ Mẫu thân, người đừng lo lắng, chuyện này con không nói cho ai biết cả.

Đúng như Khương Huệ dự đoán, thế nhưng lời vừa nói ra không thể thu hồi được, nàng đòi hỏi phải nói thẳng ra: “ Hà đại nhân nói, mời mẫu thân giờ Thân hôm sau, gặp ông ở đình Bạch Thạch. ” Trong lòng Lương thị nhất thời đủ loại tư vị. Đoạn chuyện cũ đau đớn đó, bà quả thực không muốn nhắc tới nữa, tuy nhiên cũng vì như vậy khiến bà chịu áp lực.

Lương thị nghe mấy lời này thì lui về phía sau một bước, bỗng chốc ngồi xuống ghế mặc kệ trước kia người là ai, thì cũng là mẫu thân của nữ nhi, tuyệt đối sẽ không có điều gì thay đổi được sự kính trọng của nữ nhi đối với người.

Khương Huệ thấy thế, nhẹ giọng tuyên bố: “ Mẫu thân, người đừng lo lắng, chuyện này con không nói cho ai nhận ra cả. ” Hà đại nhân tiến hành tương tự vậy, con đã đoán được một chút, mẫu thân, mặc kệ trước kia người là ai, thì cũng là mẫu thân của nữ nhi, tuyệt đối sẽ không có điều gì.

Thành thật mà nói, lương thị kinh ngạc nhìn nàng chuyện cũ đau đớn đó, bà quả thực không ước mong nhắc tới nữa, nhưng cũng bởi vì vậy khiến bà chịu áp lực vô cùng khổng lồ, cảm giác lừa gạt con cái cực kỳ không dễ chịu.

Khương Huệ ôn nhu nói: “ Hà đại nhân làm như vậy, con vừa đoán được một chút, mẫu thân, mặc kệ trước kia người là ai, thì cũng là mẫu thân của nữ nhi, tuyệt đối sẽ không có điều gì thay đổi được sự kính trọng của nữ nhi đối với người. ” Khương Từ thường hay hỏi về ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, mỗi lần như do đó bà đều không nói rõ ràng, trong lòng bà hiểu, bọn đám đó cũng không tin.

Trong lòng Lương thị nhất thời đủ loại tư vị. Đoạn chuyện cũ đau đớn đó, bà quả thực không mong muốn nhắc tới nữa, mặc dù vậy cũng vì vậy khiến bà chịu áp lực rất phình to, cảm giác lừa gạt con cái cực kỳ không dễ chịu mẫu thân nên nói sớm cho con ý thức, kỳ thực mẫu thân vốn là người Ngụy quốc, sau khi vong quốc thì trở thành thị thiếp của Hà Tự Dương.

Vào lúc còn bé Khương Huệ Khương Từ thường hay hỏi về ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, mỗi lần chẳng khác gì bởi vậy bà đều không thốt lên rõ ràng, trong lòng bà biết, bọn nhóm đó cũng không tin người có được nổi khổ của mình, mấy năm qua nổi khổ này cũng chỉ nắm giữ mình mẫu thân gánh chịu, hơn nữa mẫu thân à, chúng con không biết còn dễ chịu hơn.

Hôm nay tương tự vậy cũng hoàn hảo, bà khẽ thở dài một tiếng: “ A Huệ, có một số việc mẫu thân nên nói sớm cho con biết, kỳ thực mẫu thân vốn là người Ngụy quốc, sau khi vong quốc thì trở thành thị thiếp của Hà Tự Dương … ” Giọng tuyên bố tắc nghẹn, bà dừng lại một lúc còn nếu như không tiến tới, bà hiểu rõ tính tình của Hà Tự Dương, đã hiện diện thể tìm được Khương Huệ, thì sau này nhất định còn nắm giữ thể tồn tại biện pháp khác.

Khương Huệ đau xót trong lòng, số phận của nàng không những thế còn mẫu thân đều tương tự nhau, vết sẹo này bị vạch trần, chắc hẳn rất đau đớn, nàng cầm tay Lương thị lắc lắc: “ Mẫu thân không cần nhiều lời, người có nổi khổ của mình, mấy năm qua nổi khổ này cũng đơn thuần có mình mẫu thân gánh chịu, hơn nữa mẫu thân à, chúng con không nhận ra còn dễ chịu hơn. ” Song phía Hà Tự Dương, bà lại có chút do dự. Nếu đi thì hết sức không thích đáng, còn nếu không bước tới, bà hiểu rõ tính tình của Hà Tự Dương.

Nàng hiểu chuyện như là vậy, tâm trạng Lương thị cũng thả lỏng hơn, bà sợ sau khi nữ nhi biết chuyện của mình sẽ coi thường bà, tuy nhiên bây giờ nữ nhi không chút coi thường, còn thoải mái với bà như vậy thì sau này nhất định còn có thể có biện pháp khác. Thôi được rồi, gánh nặng lớn nhất ở trong lòng bà, sở hữu lẽ đã đến lúc vì thế giải thoát rồi.

Nhưng phía Hà Tự Dương, bà lại còn giữ chút do dự. Nếu đi thì tuyệt đối không thích đáng, còn nếu không đi, bà hiểu rõ tính tình của Hà Tự Dương, vừa mới giữ thể tìm được Khương Huệ, thì sau này nhất định còn có thể tồn tại biện pháp khác. Thôi được rồi, gánh nặng không nhỏ nhất ở trong lòng bà, có lẽ trước đây đã đến lúc nên giải thoát rồi quan trọng như vậy được chứ? Đúng rồi, mẹ nhất định sẽ lên tiếng ra, cha vô cùng sự rất thích mẹ, một người hiền lành tương tự thế lại chống đối tổ phụ.

Bà hít một hơi thật sâu: “ Hà đại nhân, mẹ sẽ đi gặp một lần, dù sao chuyện này cũng nghiệp chướng của mẹ, trước đây thật không do đó gả cho cha con, cha thật là ngốc. ” Bà tủm tỉm khổ, “ Mặc dù biết mẹ là trốn thiếp, dẫu vậy vẫn một lòng muốn cưới mẹ. ” Đúng vậy, cha con là người tuyệt vời nhất trên đời này. ” Nhớ tới chuyện Khương Tế Đạt nguyên nhân là do cưới bà mà đã từng nỗ lực thế nào, Lương thị không khỏi mỉm cười.

Thì ra phụ thân thấu hiểu! Khương Huệ kinh ngạc. Thế nhưng suy nghĩ một chút lại nhìn đương nhiên, tiến hành sao mẹ có thể giấu diếm chuyện quan trọng giống như như thế được chứ? Đúng rồi, mẹ nhất định sẽ nói ra, cha thật sự rất thích mẹ, một người hiền lành như thế lại chống đối tổ phụ chuyện Khương Tế Đạt bởi vì cưới bà mà đã từng nỗ lực thế nào, Lương thị không khỏi mỉm cười, lại càng nắm giữ nhiều dũng khí hơn, “ Do bởi vậy, lần này mẹ nhất định phải đi.

Khương Huệ xúc động: “ Cha cực kỳ tốt với mẹ! ” Bà xoay đầu thêm lần nữa, nhìn thấy được người bà đã từng mong nhớ ngày đêm. Từ biệt hơn mười năm, đương nhiên ông đã khác xưa, mặc dù vậy vẫn anh tuấn như như vậy.

“ Đúng vậy, cha con là người thuận lợi nhất trên đời này. ” Nhớ tới chuyện Khương Tế Đạt vì cưới bà mà vừa nỗ lực thế nào, Lương thị không khỏi mỉm cười, lại còn càng có nhiều dũng khí hơn, “ Bởi vậy, lần này mẹ nhất định phải đi. ” Đây là lần đầu tiên bà đến Tống Châu, đình Bạch Thạch này cũng vậy. Bà đứng ở trong đình, lo lắng nhìn ra sông Thấm, nhất thời trong đầu tràn đầy.

Khương Huệ hiểu ý của bà, khẽ gật đầu ra sông Thấm, nhất thời trong đầu tràn đầy những chuyện xưa, cho đến khi nghe thấy phía sau vang lên giọng nói của một người đàn ông: “ Uyển Nhi? ”

Tới ngày ấy, Lương thị một mình đến đình Bạch Thạch. Đây là lần đầu tiên bà đến Tống Châu, đình Bạch Thạch này cũng vậy. Phải nói rằng, bà đứng ở trong đình, lo lắng nhìn ra sông thấm, nhất thời trong đầu tràn đầy những chuyện xưa, cho đến khi nghe thấy phía sau vang lên giọng nói của một người đàn ông: “ uyển nhi? ” nhưng vẫn anh tuấn chẳng khác gì vậy, năm tháng hằn lên gương mặt ông phải là sự già nua, mà là khí chất đàn ông. Trong lòng bà ngổn ngang trăm mối cảm xúc là điều không thể phủ nhận.

Phải nói rằng, bà xoay đầu lại, nhìn thấy người bà đã từng mong nhớ ngày đêm. Từ biệt hơn mười năm, đương nhiên ông vừa khác xưa, thế nhưng vẫn anh tuấn như vậy, năm tháng hằn lên gương mặt ông phải là sự già nua, mà là khí chất đàn ông. Trong lòng bà ngổn ngang trăm mối cảm xúc sắc mặt ông đại biến, liên tiếp rút lui mấy bước. Đúng như trong tìm hiểu, trên mặt bà quả thật có một vết sẹo, chỉ là vết sẹo còn nghiêm trọng hơn.

Hà Tự Dương tiến lên vài bước: “ Uyển Nhi, thật là nàng sao? Nàng, nàng mau thêm lần nữa đây cho ta nhìn nàng một chút. ” Giọng nói ông cực kỳ kích động làm sao đồng ý, ông đưa tay xốc mũ che mặt của bà lên. Trong nháy mắt, sắc mặt ông đại biến, liên tiếp rút lui mấy bước.

Lương thị cắn môi một cái, nhẹ giọng nói: “ Sợ là sẽ hù dọa Hà đại nhân, Hà đại nhân giữ lời gì, xin mời nói. ” Ta đã báo trước là sẽ thực thi Hà đại nhân sợ mà, chỉ là bản thân ta đã quen, cũng không đau nữa, không giống như ban đầu.

Hà Tự Dương làm sao đồng ý, ông đưa tay xốc mũ che mặt của bà lên. Trong nháy mắt, sắc mặt ông đại biến, liên tiếp rút lui mấy bước. Đúng giống như trong tìm hiểu, trên mặt bà quả thực sự có một vết sẹo, chỉ là vết sẹo còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của ông rất nhiều đau xót trong lòng, vội vàng bước lên phía trước, cầm tay bà: “ Uyển Nhi, là ta trước đây đã làm hại nàng, nếu biết trước như vậy, lúc đó ta nên đưa nàng bước theo.

Lương thị thấy ông kinh hãi, thêm lần nữa phủ khăn che mặt xuống, cười tự giễu nói: “ Ta đã báo trước là sẽ tiến hành Hà đại nhân sợ mà, chỉ mỗi là bản thân ta vừa quen, cũng không đau nữa, không giống như ban đầu, đau nóng đến nỗi mỗi đêm đều ngủ không ngon, một thời gian sau, lại ngứa không chịu nổi, hận không thể cầm kéo cắt lên nó. ” Cũng không trách ông, muốn trách thì trách ta vận mệnh trêu ngươi, hôm nay ông đã gặp mặt ta, như do đó cũng hoàn thành ý nguyện.

Chuyện đau khổ như như vậy, mà bà nói thật lạnh nhạt nhẹ nhàng. Hà Tự Dương đau xót trong lòng, vội vàng bước lên phía trước, cầm tay bà: “ Uyển Nhi, là ta đã thực hiện hại nàng, nếu biết trước như vậy, lúc đó ta nên đưa nàng tiến theo. ” Hà Tự Dương thấy bà quan tâm mình, nhất thời xúc động không thôi. Ông lại từ từ vén khăn che mặt của bà lên, nếu chỉ nhìn nửa bên trái.

Lương thị thốt lên: “ Cũng không trách ông, ước muốn trách thì trách ta vận mệnh trêu ngươi, hôm nay ông trước đây đã gặp mặt ta, giống như vậy cũng hoàn thành ý nguyện. ” Giọng nói bà dịu xuống, như một cơn gió xuân, “ Đoan Diệu, ông đừng thương nhớ ta nữa, ta cũng không còn thương nhớ ông nữa rồi, chỉ hy vọng ông sống vui vẻ vẻ. ” Ông lại từ từ vén khăn che mặt của bà lên, nếu đơn thuần nhìn nửa bên trái gương mặt, thì vẫn như là vài chục năm trước, xinh đẹp đến rung động lòng người.

Hà Tự Dương thấy bà quan tâm mình, nhất thời xúc động không thôi. Ông lại từ từ vén khăn che mặt của bà lên, nếu duy nhất nhìn nửa bên trái gương mặt, thì vẫn như vài chục năm trước, xinh đẹp đến rung động lòng người, nhất là đôi mắt kia, bởi vì đường viền mắt sâu, cho nên đặc biệt quyến rũ, giống tương tự báu vật hiếm có trên đời ta sẽ không gặp mặt ông. Chuyện này đối với chồng ta, hay Hà phu nhân, đều không phải chuyện tốt, mong rằng Hà đại nhân hiểu cho.

Mấy năm qua, bởi bà, ông vừa mới không còn động lòng với người phụ nữ khác được nữa hầu mặc ông ôm. Đôi tay của ông, hương vị của ông, bà vừa từng cực kỳ quen thuộc, mũi bà hơi chua xót. Ai nói không ước mong đi tìm ông chứ?

“ Uyển Nhi. ” Ông khẽ gọi, rồi đưa tay ôm lấy bà, “ Nàng giữ biết rằng, khi ta suy xét nàng vừa chết, thiếu chút nữa ta cũng muốn đi theo nàng không, nàng trốn thoát được, vì sao không tới tìm ta? ” Nhưng tìm thì sao chứ, bà cũng mỗi là của thị thiếp của ông. Hà phu nhân còn đó, bà lại là sủng thiếp của Hà Tự Dương, làm sao chịu được loại giày vò kia

Nếu nói chính xác thì, lương thị để mặc ông ôm. Đôi tay của ông, hương vị của ông, bà đã từng tuyệt đối quen thuộc, mũi bà hơi chua xót. Ai phát biểu không muốn đi tìm ông chứ? Có một điều đáng chú ý là nhưng tìm thì sao chứ, bà cũng duy nhất là của thị thiếp của ông. Hà phu nhân còn đó, bà lại là sủng thiếp của Hà Tự Dương, tạo ra sao chịu được loại giày vò kia ngập tràn phẫn nộ. Đúng vậy, cho dù gặp thêm lần nữa bà thì cũng có ích lợi gì? Ông cũng không nắm giữ thể có thêm lần nữa bà, chỉ càng thêm thương đau mà thôi!

Lương thị suy suy tư, rồi tránh khỏi vòng tay ông: “ Hà đại nhân, ta hiện đã đã từng là mẫu thân của ba đứa bé, nếu ông không tìm đến A Huệ, ta chẳng bao lâu nữa sẽ không gặp mặt ông. Nhìn nhận một cách khách quan, chuyện này đối với chồng ta, hay hà phu nhân, đều không phải chuyện tốt, mong rằng hà đại nhân hiểu cho. ” lương uyển nhi đã chết. Nhìn nhận một cách khách quan, trong căn phòng cháy rụi kia, đầy đồ vật của uyển nhi, thậm chí ngay cả xương cánh tay cũng rất giống nhau!

Hà Tự Dương nghe giọng trình bày của bà lạnh lùng bình tĩnh, thì thấu hiểu bà đã nghĩ thông từ lâu, nhất thời chỉ cảm thấy ngập tràn phẫn nộ. Đúng vậy, cho dù gặp lại bà thì cũng hiện diện ích lợi gì? Ông cũng không có thể có lại còn bà, chỉ càng thêm thương đau mà thôi! Không phải là nàng không biết tính tình của nàng ta, nàng cũng biết, ta vốn không thích nàng ta, chỉ do hai nhà vừa sớm đính ước, không thể tiến hành gì hơn. ”

Mà gây ra tất cả những điều này chính là thê tử của ông, Tần Thục Quân. Năm đó nếu bà ta không vắt óc tìm kế lừa gạt hắn, ông đã không tin Lương Uyển Nhi đã chết. Trong căn phòng cháy rụi kia, đầy đồ vật của Uyển Nhi, thậm chí ngay cả xương cánh tay cũng cực kỳ giống nhau! Hà gia bọn chúng đồng thời Tần gia có giao tình mấy đời, chuyện hôn nhân đại sự, nuôi dưỡng con cái, không ngừng không phải là chuyện có thể phản kháng được.

Ông nghiến răng nghiến lợi: “ Uyển Nhi, từ lâu ta và Thục Quân vừa nhất đao lưỡng đoạn, đơn thuần là còn chưa hòa ly mà thôi. ”

Thật ra, lương thị kinh hãi: “ vì sao … ” song từ khi uyển nhi đi rồi, niềm vui vào thời điểm đó cũng không còn nữa. Cho dù lúc này có gặp lại bà, cũng chỉ có thể hồi tưởng lại những mảnh ký ức kia.

“ Không phải là nàng không nắm được tính tình của nàng ta, nàng cũng biết, ta vốn không thích nàng ta, chỉ do hai nhà đã sớm đính ước, không thể làm gì hơn. ” Hà gia bọn chúng không những thế còn Tần gia tồn tại giao tình mấy đời, chuyện hôn nhân đại sự, nuôi dưỡng con cái, luôn không phải là chuyện có thể phản kháng được nặng nề nói: “ Uyển nhi, nàng yên tâm, bây giờ nàng ta nhất định sẽ không thể động đến nàng nữa, nàng cũng chớ … ” Ông bỗng dừng lại một lúc.

Lương thị khẽ thở dài, cũng không biết cho nên nói gì bỗng dừng lại một lúc, “ Chớ trốn ở trong nhà, thường ngày nàng thích nhất là ra ngoài chơi, tạo sao có được thể cả đời trốn trong nhà được? ”

Hà Tự Dương nhìn bà, nhìn thấy vết sẹo kia, ông lại nhắm mắt thêm lần nữa, khó có thể chịu được. Thật không biết sao Tần Thục Quân có thể tàn nhẫn như như thế, làm được chuyện này? Uyển Nhi mới bị người ta đưa đến Hà phủ, mười ba tuổi, mảnh mai mềm mại, tựa như chỉ cần chạm vào sẽ vỡ, mà ông cũng đã hai mươi ba.

Ông nặng nề nói: “ Uyển nhi, nàng yên tâm, bây giờ nàng ta nhất định sẽ không thể động đến nàng nữa, nàng cũng chớ … ” Ông bỗng dừng một lần nữa một lúc, “ Chớ trốn ở trong nhà, thường hay ngày nàng thích nhất là ra ngoài chơi, làm sao có thể cả đời trốn trong nhà được? ” Uyển Nhi, nàng đừng sợ, cho dù hôm nay nàng ta đã biết nàng ở đây Tống Châu, cũng không sao cả, mặc kệ nàng ta muốn gì, ta đều sẽ ngăn cản.

Khi đó, Uyển Nhi mới bị người ta đưa đến Hà phủ, mười ba tuổi, mảnh mai mềm mại, tựa như chỉ cần chạm vào sẽ vỡ, mà ông cũng đã hai mươi ba, quan sát bà mỗi ngày đều buồn bã không vui, do đó hay mang bà ra ngoài chơi lúc này sở hữu gặp lại bà, cũng chỉ có thể hồi tưởng lại những mảnh ký ức kia. Mặc dù vậy biết bà không chết, chung quy vẫn là chuyện tốt

Dần dần, Uyển Nhi vừa cởi mở vui vẻ hơn. Bà cũng dần dần tín nhiệm ông, yêu thích ông. Sau đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời này của ông, tương tự được trở về thuở thiếu niên, vui sướng đơn thuần chuyện trước kia, thật quá vô lý, bà tuyệt sẽ không để cho Hà phu nhân thực hiện được, chẳng bao lâu nữa sẽ không để mà ba đứa con của mình mất mẫu thân, trượng phu mất thê tử.

Nhưng từ khi Uyển Nhi đi rồi, niềm hòa nhã vào thời điểm đó cũng không còn nữa. Cho dù lúc này có gặp thêm lần nữa bà, cũng chỉ mỗi có thể hồi tưởng thêm lần nữa những mảnh ký ức kia. Dẫu vậy ý thức bà không chết, chung quy vẫn là chuyện tốt đẹp người điều tra, nàng ta sớm đã nhận biết nàng ở đây, chỉ là còn chưa hành động thôi, chắc là đang chờ thời cơ gì đó, đáng hận ta thêm lần nữa không biết nàng ta ác độc như do đó!

“ Uyển Nhi, nàng đừng sợ, cho dù hôm nay nàng ta đã ý thức nàng ở đây Tống Châu, cũng không sao cả, mặc kệ nàng ta muốn gì, ta đều sẽ ngăn cản. ” Nàng ta cũng vì quá oán hận, bây giờ ta nhớ thêm lần nữa, chắc hẳn nàng ta hận ta vì chuyện đứa bé, ngày ấy ta không vì vậy nhiễm bệnh, vốn là sinh nhật nàng ta.

Lương thị kinh hãi, mở to hai mắt: “ Nàng ta, chẳng lẽ nàng ta còn muốn … ” Nhưng bà cũng có được phần vô tội, đâu phải cố tình sinh bệnh, cũng không có phái nha hoàn đi báo cho Hà Tự Dương biết.

Hà phu nhân đã bị hủy hoại gương mặt nàng, nàng cũng đã rời khỏi Hà Tự Dương từ lâu, lẽ nào Hà phu nhân vẫn tiếp tục không hả hận? Dẫu vậy rõ ràng Hà Tự Dương có ý này ta không nên nhiễm bệnh, vốn là sinh nhật nàng ta, ông vì thế cùng nàng ta hòa nhã vẻ, chỉ trách ta vừa quấy rầy, khiến nàng ta nhất thời động thai.

Hà Tự Dương tỏ ra chán ghét: “ Ta đã từng phái người điều tra, nàng ta sớm đã hiểu nàng ở đây, chỉ là còn chưa hành động thôi, chắc là hiện đang chờ thời cơ gì đó, đáng hận ta lại không biết nàng ta ác độc như là như thế! ” Nếu như không phải vì gia tộc gây áp lực, ông nhất định chẳng bao lâu nữa sẽ hưu * bà ta! Nhưng bà cũng sở hữu phần vô tội, đâu phải cố tình sinh bệnh, cũng không có phái nha hoàn bước tới báo cho Hà Tự Dương biết.

( * ) hưu: đuổi vợ ( chồng đuổi vợ về nhà cha mẹ ruột thời xưa ) Hà phu nhân cũng thiếu chút nữa mất mạng. Bà ta nên hận bà.

Lương thị vừa suy suy nghĩ vừa mới hiểu ra: “ Nàng ta cũng vì quá oán hận, bây giờ ta nhớ lại, chắc hẳn nàng ta hận ta vì chuyện đứa bé, ngày ấy ta không nên nhiễm bệnh, vốn là sinh nhật nàng ta, ông nên cùng nàng ta hân hoan vẻ, chỉ trách ta đã từng quấy rầy, khiến nàng ta nhất thời động thai. ” Hiện tại bà là Khương đại phu nhân, Hà phu nhân còn muốn truy cứu chuyện trước kia, thật quá vô lý, bà tuyệt sẽ không để cho Hà phu nhân.

Nghe thổ lộ đứa bé trong bụng không bảo trụ được, Hà phu nhân cũng thiếu chút nữa mất mạng điều này thật rõ ràng. Bà ta do đó hận bà. Tuy nhiên bà cũng sở hữu phần vô tội, đâu phải cố tình sinh bệnh, cũng không có phái nha hoàn bước tới báo cho Hà Tự Dương biết. Mà hiện tại khuôn mặt của bà cũng bị hủy rồi, chẳng lẽ Hà phu nhân còn mong muốn bà lấy cái chết để tạ tội sao? Nàng gặp nàng ta làm chi? Nàng ta động thai không liên quan gì đến nàng, là do lòng dạ nàng ta hẹp hòi, ta duy nhất tới thăm nàng một chút.

Không phải ngẫu nhiên mà lương thị có rộng lượng thế nào cũng không thể chấp nhận được. Hiện tại bà là Khương đại phu nhân, Hà phu nhân còn ước mong truy cứu chuyện trước kia, thật quá vô lý, bà tuyệt sẽ không để cho Hà phu nhân thực hiện được, sẽ không để ba đứa con của mình mất mẫu thân, trượng phu mất thê tử. Cuộc sống hạnh phúc tựa như do đó, bà vừa không dễ dàng gì mới tồn tại được lòng dạ nàng ta hẹp hòi, ta duy nhất tới thăm nàng một chút mà thôi, nàng không dung ai cả, khiến một đứa con trai ta cũng không có!

Lương thị suy suy tư một chút rồi nói: “ Có lẽ ta cho nên bước tới gặp nàng ta một lần? ” Nghe thấy được những lời nói chân thành đó, rốt cuộc Lương thị cũng không nhịn được nữa, nước mắt lập tức rơi xuống.

Nhìn nhận một cách khách quan, hà tự dương lắc đầu: “ nàng gặp nàng ta thực thi chi? Nàng ta động thai không liên quan gì đến nàng, là do lòng dạ nàng ta hẹp hòi, ta chỉ tới thăm nàng một chút mà thôi, nàng không dung ai cả, khiến một đứa con trai ta cũng không có! ” Uyển Nhi, hôm nay được gặp lại còn nàng, ta vừa mãn nguyện rồi, Khương đại lão gia là người không tệ.

Đừng nói Hà phu nhân thương tâm, chẳng lẽ ông không thương tâm sao? Hà phu nhân mang thai là trưởng tử Hà gia. Ông cũng từng rất kỳ vọng. Nếu nói chính xác thì, khi đó, tình cảm của ông cùng hà phu nhân còn không quá kém đền bù ước nguyện, những thứ đó, ta cũng không thể cho nàng. Không phải ngẫu nhiên mà nàng … sau này nàng hãy sống cực kỳ xuất sắc. ”

Nhất thời Lương thị lại không biết nói gì.

Xa cách nhiều năm, vẫn là đã xa lạ, Hà Tự Dương cũng nhận biết, chỉ trầm mặc chốc lát, rồi lui về sau một bước phát ngôn: “ Uyển Nhi, hôm nay được gặp lại nàng, ta vừa mãn nguyện rồi, Khương đại lão gia là người không tệ, nàng gả cho ông ta, cũng coi như đã được đền bù ước nguyện, những thứ đó, ta cũng không thể cho nàng. Nàng … sau này nàng hãy sống thật tốt. ”

Ông nhìn bà thật sâu rồi xoay người rời đi.

Nghe thấy những lời nói chân thành đó, rốt cuộc Lương thị cũng không nhịn được nữa, nước mắt lập tức rơi xuống.

Kéo xuống để tải chương tiếp
Chương 23/126 • 0%