- - Trích đoạn: - Rạng sáng 3h, nghĩa trang phía đông Bình Châu, Lâm Dịch mặc một bộ đồ mỏng manh nằm ngang trước hai mộ bia, dưới thân là tuyết trắng dày cả mấy centimet, mặc dù vậy trên tuyết không còn là màu trắng thuần khiết, bên trên nhuộm đỏ một vũng máu lớn nhìn thấy mà giật mình. Phía sau Lâm Dịch, khoảng cách chừng 4 5m, một đường vết máu thực sự sâu kéo dài trên đất, sâu đến mức tồn tại thể thấy được mặt đất cứng rắn lạnh giá bên dưới, có thể quan sát được người tạo ra thứ đó đã dùng cả tay lẫn chân bò tới từ nơi xa mấy mét. Tuyết trắng và bùn đất dính lên khuôn mặt tái nhợt của Lâm Dịch, khuôn mặt vốn tuấn mỹ trong đau đớn kèm theo cả không khỏe đuối đồng thời không cam lòng. Đứng đằng trước mộ bia là một người trẻ tuổi, từ đầu đến cuối chỉ yên lặng nhìn cậu, đôi mắt cong cong, khóe miệng nhếch khẽ. Gã nhìn dáng vẻ hiện tại của Lâm Dịch, khuôn mặt vặn vẹo thỉnh thoảng cười khẽ hai tiếng chính là thế. Mắt Lâm Dịch chỉ nhìn vào hai ông bà trên mộ bia, lông mi dài không giấu được mờ mịt nơi đáy mắt, cậu vươn bàn tay dính máu run rẩy sờ di ảnh trên mộ bia, ngón tay thon dài bởi vì mất máu quá nhiều mà hiện màu trắng bệch vô lực. Trong hình là một đội vợ chồng già, ông lão mang một chiếc kính gọng vàng, hai mắt cơ trí hữu thần, tao nhã lịch sự. Bà lão mặt mũi hiền lành, nụ cười ấm áp. Có thể thấy rằng người trẻ tuổi đứng trước mộ bia thấy bộ dạng đó của cậu thì giơ chân đạp về phía mộ bia, nhìn ngắm ánh mắt phẫn nộ của lâm dịch, gã cúi người, xoa mặt của lâm dịch. Đôi mắt mang theo ý cười giờ lại tràn đầy ác độc, gã hạ thấp giọng, chậm rãi nói: “ Chắc đại ca còn không nắm được đâu nhỉ, ông bà ngoại mà anh yêu thương chết thế nào, em trai đây sẽ để anh được chết nhắm mắt, đừng giống chẳng khác gì mẹ anh chết không nhắm mắt. ” sstruyen mời các bạn xem tiếp...