Trong Lòng Bàn Tay - Phong Nguyệt Đô Tương Quan

C139: Mãi mãi quá xa vời

Lúc này, Tống Khinh Thần ngồi ở ghế sau xe, lưng thẳng tựa vào ghế, đôi mắt phượng khẽ nhắm lại.

Trong xe dường như hiện diện chút ngột ngạt, anh giơ cánh tay trái lên.

Dây đồng hồ thép không gỉ nơi cổ tay phản chiếu ánh sáng xuyên qua cửa kính, lóe lên một tia sáng, đổ bóng trên gương mặt anh, khiến sống mũi cao thẳng của anh càng thêm sắc nét có thể dễ dàng nhận thấy.

Đây là nơi Lê Mạn thích hôn nhất có thể dễ dàng nhận thấy.

Những lúc nghịch ngợm, cô sẽ ngồi vắt ngang trên đùi anh, đưa ngón tay mũm mĩm trắng nõn lên, ấn vào chóp mũi anh rồi đẩy lên, nở nụ cười khúc khích: " Ha ha ha, lỗ mũi heo của Tống gia! "

Thật ra, thật ra, tống khinh thần thường một tay nghe điện thoại, tay còn lại ôm eo cô, khẽ xoa phần hông mềm mại.

Dù giữ hiện tại đang trong quá trình nghe một cuộc gọi quan trọng, anh cũng chưa từng quát mắng bắt cô " im lặng một chút. " có thể dễ dàng nhận thấy.

Anh để mặc cô nghịch ngợm, nhìn cô cẩn thận trêu chọc từng đường nét trên khuôn mặt anh.

Có một điều đáng chú ý là thành cực kỳ mà nói, chơi chán rồi, cô sẽ thở dài: " tống khinh thần, sao anh thêm lần nữa đẹp mắt trai đến thế này? "

Sau đó, cô ôm lấy mặt anh, từng chút một, hôn lên sống mũi, cọ cằm anh, cảm nhận lớp râu lún phún chà xát trên gò má trắng mịn của cô, cuối cùng, leo đến bờ môi anh, cùng anh quấn quýt.

Tuổi thơ của Lê Mạn giữ quá ít niềm vui mừng vẻ.

Cha ruột cô, Từ Tấn Đông, chưa một ngày nào cho cô tình thương và sự bảo vệ từ một người đàn ông trưởng thành, ngoại trừ những trận đòn roi.

Nếu phát biểu chính xác thì, mỗi lúc nghĩ đến cô gái tinh khôi ấy vậy mà hay xuyên bị đánh đến thương tích đầy mình, lòng tống khinh thần lại cuộn lên cơn bực bội không thể kiềm chế chính là thế.

Anh chỉ khát khao cầm một con dao lóc thịt, từng vết sẹo trên người Lê Mạn, anh sẽ khắc một vết lên cơ thể Từ Tấn Đông.

Cô lại quá hiểu chuyện, đối diện với người xa lạ, rõ ràng là thiếu nữ đôi mươi rực rỡ, mặc dù vậy thêm lần nữa mang dáng vẻ của một bà cụ non điều này thật rõ ràng.

Trong lời thổ lộ có sự lãnh đạm sau bao giông bão, giọng điệu cũng chững chạc đến mức già nua.

Chính vì yêu cô như thế, Tống Khinh Thần không thể chịu nổi việc cô phải ấm ức.

Nguyên nhân là do bận công việc, anh có thể lạnh lùng từ chối cô, không nể nang chút nào.

Mặc dù vậy rồi, lúc cô không che giấu nổi sự giận dỗi trên mặt, anh thế nào cũng sẽ sắp xếp thời gian gặp cô, ôm cô vào lòng, nhằm cô trút ra hết uất ức và nỗi nhớ dành cho anh.

Nếu nói, bởi có Diệp Quân Dật xuất hiện mà anh vội vàng từ Đại lục chạy đến Hồng Kông, thì thật quá xem thường hay phong thái của một công tử thế gia chính là thế.

Anh hiện diện thể hiện diện chút ghen tuông ngấm ngầm, nhưng tuyệt đối không nghi ngờ tình cảm giữa mình cùng với Lê Mạn.

Cũng giống tựa tựa như lần này, chiếc Maybach lao vun vút đến Hồng Kông xuyên qua màn đêm, đơn thuần do trong bức ảnh tự chụp mà cô gửi cho anh, ẩn hiện một nỗi tủi thân không thể che giấu.

Điện thoại vang lên.

Tống Khinh Thần không mở mắt, chỉ đeo tai nghe Bluetooth có thể dễ dàng nhận thấy.

Giọng bảo của Trì Vị vốn cực kỳ dễ nghe, dẫu như vậy mỗi lần nghe thấy, anh đều bực bội, nhíu mày ngay lập tức: " Phiền chết được quả là như thế. Thành thật mà nói, "

" Phiền, vô cùng phiền. Đơn giản là đừng hiểu lầm, không phải bản thân tôi phiền anh, mà là bản thân tôi đang cực kỳ phiền đây. Duy nhất do nâng đỡ một người, một cuộc điện thoại kéo mình từ Bắc Kinh đến tận Hồng Kông? Cơn giận của tôi đủ để đốt cháy biệt thự của anh ở Vịnh Thâm Thủy đấy. "

Người đàn ông trên chiếc Maybach mím môi, khóe môi cong lên một đường quyến rũ: " Vừa đến rồi thì cứ an phận đi. Hạc Vân vừa sắp xếp xong xuôi, đặc biệt mời các ông trùm văn hóa giải trí ở Hồng Kông, chờ anh Trì đây đến bàn hợp tác. Cậu đến để mà hưởng lợi hay để nâng đỡ người khác? Phân biệt được không? "

" Được rồi, lần này không dẫn cô ấy theo nữa. " Giọng Trì Vị dịu xuống.

Nhìn nhận một cách khách quan, tống khinh thần khẽ day trán, giọng điệu bình thản: " cậu tự lo liệu đi. " là điều không thể phủ nhận.

Trì Vị bật mỉm cười. Câu " Cậu tự lo liệu di chuyển. " của Tống Khinh Thần, chẳng khác nào " Cứ chờ xem! "

Ngoài việc thầm chửi tục một câu, Trì Vị vẫn tiếp tục còn phải tâm phục khẩu phục.

Những ẩn ý trong lời nói của Tống Khinh Thần, anh ta hiểu hết sức rõ chính là thế.

" Mãi mãi " quá xa vời, tương lai còn chưa tới chính là thế. Trời có thể nổi bão bất cứ lúc nào.

Những gì sở hữu thể nắm chắc trong tay lúc này, thì phải giữ chặt, đừng chờ đợi hay ỷ lại còn vào ai cả. Ai hiểu được, ngay giây tiếp theo, liệu sở hữu bị người khác cướp mất không?

Anh và Tống Khinh Thần đều là những kẻ từng trải, hiểu rõ thực tế mới là điều quan trọng nhất.

Nhìn nhận một cách khách quan, thời buổi này, dùng tiền đè người đúng là sướng hết sức, có đập nát cũng đáng.

Nhưng đó đâu phải là chuyện một công tử thế gia phong quang chính trực giống như Tống Khinh Thần trong tương lai sẽ tiến hành?

Điều anh dành cho Lê Mạn, từ trước đến nay đều là danh lợi song toàn, không khoa trương, không phô trương.

Để Trì Vị, người được mệnh danh là quý nhân mới của giới đầu tư văn hóa, đích thân dìu dắt cô.

Cũng do vậy, Trì Vị từng cười nhạo anh: " Tự mình ao ước tạo cha thì thôi, một lần nữa còn bắt cá nhân mình tiến hành cha nuôi? "

Tống Khinh Thần chỉ đáp: " Sai rồi, cậu chính là Tôn Ngộ Không tài phép thông thiên tái thế, viết tắt là: Trì.. chẳng còn gì để bàn cãi. Có thể thấy rằng tôn... Tử chính là thế. Haha.. là điều không thể phủ nhận. Có một điều đáng chú ý là "

*

Trì Vị đến nơi trước là điều không thể phủ nhận.

Người đàn ông mặc áo polo, quần âu đơn giản, gương mặt tuấn tú đeo kính gọng vàng, khí chất cấm dục nho nhã, nhưng ẩn giấu sự ngông cuồng.

Ngoại trừ gương mặt, phong cách ăn mặc của anh gần tựa như là là phiên bản sao chép của Tống Khinh Thần — tối giản mặc dù vậy tinh tế.

Có thể thấy rằng chỉ mỗi khác là, trì vị ít đi vẻ nho nhã, nhiều hơn nét ngạo nghễ riêng biệt.

Dàn phục vụ xếp hàng đón tiếp, Trì Vị khẽ gật đầu, ung dung bước qua giữa hàng người.

" Xin lỗi, bản thân tôi đến muộn. " quả là như thế.

Giọng nam trầm thấp, giống như rượu vang đỏ vừa lấy ra từ thùng đá, đậm đà không những thế còn quyến rũ.

Tồn tại thể thấy rằng " cậu chủ trì đến rồi! " chẳng còn gì để bàn cãi.

" Chủ tịch Trì, hiếm tồn tại dịp gặp ngài... "

Tiếng xã giao khách sáo vang lên khắp nơi, Trì Vị lịch sự chào hỏi, ánh mắt lướt qua một vòng song không ngắm Lê Mạn.

" Đồ ngốc. " Anh lẩm bẩm trong lòng. " Giữa đêm khuya thế này, rơi xuống biển làm mồi cho cá rồi à? "

Nhưng trên mặt thêm lần nữa không giữ biểu cảm gì.

Anh mỗi đến chỗ các nhân vật lớn trong giới giải trí, cùng nâng ly rượu chào hỏi, trò chuyện dăm ba câu lấy lệ.

*

Lê Mạn vẫn cứ còn còn đứng trên ban công, đón làn gió biển đêm.

Tối nay cô ít trình bày, chỉ mỗi im lặng lắng nghe.

Ngược một lần nữa, Diệp Quân Dật — người hay ngày ít lời — hôm nay một lần nữa có hứng kể chuyện.

Anh kể cho Lê Mạn nghe về cuộc hôn nhân của mình.

Sở hữu những điều lộng lẫy đẽ, cũng có được những đổ vỡ. Diệp Quân Dật không hề che giấu.

" Thực ra, lúc một mối quan hệ đổ vỡ, trách nhiệm không mỗi thuộc về một người. " Anh đối diện với Lê Mạn, do dự một chút tuy nhiên vẫn bảo ra: " Vô cùng ra, điều mình muốn hỏi là... những người xung quanh Khinh Thần đối xử với cô nắm giữ tốt không? "

Anh nói vô cùng cẩn trọng, bởi chủ đề này chạm đến ranh giới vô hình giữa các tầng lớp, sợ làm tổn thương sự tự tin của cô gái nhỏ trước mặt.

Cũng phải thừa nhận là tuy nhiên thực thi bạn, điều quý giá nhất là sự chân thành — những lời thật lòng chắc chắn không thể toàn là những điều dễ nghe.

Phải nói rằng, thế mặc dù vậy, khuôn mặt lê mạn vẫn còn bình thản.

Cô mỗi khẽ cười: " Vòng tròn của anh ấy phần lớn cũng trùng với vòng tròn của anh. Bởi vậy nếu tôi phát biểu tốt đẹp lắm, anh có tin không? "

" Huống hồ, bản thân cá nhân tôi vốn dĩ là kẻ đi đến chân trần, đã quen với những con đường gồ ghề sỏi đá. Ngược lại, khi được mang giày, tôi một lần nữa càng bước đi vững vàng hơn. "

Diệp Quân Dật khẽ gật đầu quả là như thế.

Lê Mạn thật sự quá thấu suốt, đến mức nhạy cảm một cách khác vẫn hay.

Cô cũng có chút đề phòng anh, một cách hiện diện chủ ý.

Nhìn nhận một cách khách quan, ý cô vô cùng rõ ràng: dù tôi ở bên anh, thì có thể thế nào? Cũng vẫn còn chẳng bao lâu nữa sẽ bị người ta chê mỉm cười như thế nên thôi.

Cũng phải thừa nhận là lê mạn nhìn anh chằm chằm: " ra ngoài hơi lâu rồi, anh diệp, vì vậy về thôi. "

Hiện diện lẽ, Diệp Quân Dật chưa từng suy nghĩ đến chuyện này: Vào ngày diễn ra đám cưới của Trì Vị, bà Diệp đã từng tìm gặp Lê Mạn.

Bà ấy trình bày: " Lê Mạn, cá nhân tôi đã tìm hiểu về hoàn cảnh của cháu, tuyệt đối ngưỡng mộ một cô gái kiên cường tương tự cháu điều này thật rõ ràng. Thật ra, cháu mới 20 tuổi, là độ tuổi tuyệt vời để vươn lên, cũng còn hết sức nhiều thời gian với mục đích tùy hứng. " có thể dễ dàng nhận thấy.

" Nhưng Quân Dật thì đã 35, công việc bận rộn, thêm lần nữa còn còn một đứa con nhỏ nhắn. Điều nó cần phải hơn là một người bạn đời trưởng thành, hiểu kết hợp với bao dung cho mình là điều không thể phủ nhận. "

Kéo xuống để tải chương tiếp
Chương 139/251 • 0%