Có thể bảo, với giới văn trẻ của thành phố mang tên Bác, nhà văn Đoàn Thạch Biền chẳng khác gì một người anh rộng lớn lại vừa tựa như một người bạn. Ông có thể " ngồi với đám trẻ thoải mái " mà không thấy lạc lõng và xa lạ. Không ngoa khi bảo rằng Đoàn Thạch Biền là " nhà văn tuổi mới không nhỏ " vì hầu như các sáng tác thành công của ông đều dành cho lứa tuổi này. Nhà văn thường bảo, hãy yêu, hãy sống hết mình đồng thời viết. Yêu với mục đích viết về tình yêu của con người chứ không phải viết về cái tình yêu riêng biệt ấy. Có lẽ xuất phát từ tư tưởng, quan niệm ấy, cộng với lối viết " tưng tửng ", nhất là cái kiểu xưng hô " ông " và " em " vô cùng đặc biệt, vừa hài hước vừa thân tình, Đoàn Thạch Biền đã từng chinh phục không ít độc giả qua nhiều năm tháng bằng những trang viết vô cùng sâu lắng, trong đó hiện diện Ví dụ ta yêu nhau, Bản thân tôi thương mà em đâu có hay và Tình nhỏ làm sao quên. Nhà văn Đoàn Thạch Biền ( bút danh khác: Nguyễn Thanh Trịnh ) tên khai sinh là Phạm Đức Thịnh, sinh ngày 10 tháng 5 năm 1948, quê quán ở Nam Định. Ông dạy học, làm báo và viết văn tại miền Nam từ trước năm 1975, nguyên phóng viên báo Người Lao Động, Thư ký toà soạn báo Du Lịch Thành phố Hồ Chí Minh; sáng lập không những thế còn thực hiện tập san Áo Trắng, đỡ đầu cho nhiều cây bút trẻ mới vào nghề. Đoàn Thạch Biền là hội viên Hội Nhà văn TP. Hồ Chí Minh, hiện là Uỷ viên Chi hội Nhà văn Việt Nam tại Thành phố Hồ Chí Minh. Một số tác phẩm đã xuất bản: Ví dụ ta yêu nhau, Bất ngờ phía trái tim, Phượng yêu, Đừng đốt cháy bông hồng, Cá nhân tôi thương mà em đâu có được hay, Mình hay mà em đâu có thương... ( tập truyện ngắn ); Tình nhỏ làm sao quên, Mùa hè khắc nghiệt ( truyện vừa ); Những ngày tươi đẹp mắt ( truyện dài ); Đêm của cỏ ( tập kịch ngắn ).