Em là hồ ly xinh duyên dáng mặc dù vậy tàn ác … Mạng người đối với em chẳng bằng một cọng rơm … Tình cảm đối với em không hơn một nhánh cỏ … Em làm tất cả mọi việc duy nhất vì nhiệm vụ - nhiệm vụ mà Chủ nhân giao phó … … Nhưng từ khi nào … trong lòng em lại còn có anh …... Có anh mọi lúc nở nụ cười trìu mến …... Có anh luôn dang rộng vòng tay ấm áp …... Hiện diện anh mọi lúc an ủi sẻ chia ….. điều này thật rõ ràng. Có anh luôn chở che đùm bọc … … Em mạnh mẽ … rất mạnh mẽ … cũng thật vô tình … Mặc dù vậy tại sao … từ khi gặp anh … em lại trở nên nhỏ bé yếu đuối đến như thế? Ở bên cạnh anh … được anh chăm sóc, bảo vệ … có lẽ vừa mới trở thành thói quen không thể sửa được của em … Làm bất cứ việc gì em cũng suy nghĩ đến anh, suy xét đến phản ứng của anh … nghĩ đến cảm giác của anh … … Em không thể phủ nhận rằng: ‘ Em yêu anh! ’ … Nhưng … em đã làm tổn thương anh quá nhiều … Liệu chúng ta có thể tiếp tục ở bên nhau không? Đơn giản là không những thế còn liệu anh có thể lại một lần nữa nói với em rằng … “ bản thân tôi yêu em, tiểu hồ ly! ”? …