Tiểu Phúc Bảo
Bão tố ập đến, trên con đường chạy nạn đầy rẫy hiểm nguy, ta bị cha mẹ nuôi nhẫn tâm bỏ lại.
Ta bé nhỏ, lạc lõng, từng bước run rẩy gõ cửa từng nhà, chỉ mong nhận được một chút lòng thương: "Có ai... có ai nhận nuôi trẻ con không?"
Nhưng đời người đâu phải lúc nào cũng như mơ. Đến ngôi nhà thứ một trăm, cuối cùng cũng có người dừng bước. Một thư sinh nghèo khó, ánh mắt hiền từ, chia sẻ cho ta nửa củ khoai lang đã là ân huệ trời ban.
Anh nói, giọng ấm áp xua tan đi cái lạnh giá của cuộc đời: "Từ nay, con là Phúc Bảo, còn ta... là cha của con."
Ta ngước nhìn cha, trên đỉnh đầu tỏa sắc vận khí rực rỡ. Thầm reo lên trong lòng: "Cha ơi, cha cứ hướng về phương Bắc mà đi, tiền đồ của cha vô lượng đó!"
Đang tải bình luận...
Chia sẻ cảm nhận của bạn về truyện này.
Đang tải bình luận...
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!
Chia sẻ ý kiến của bạn về truyện "Tiểu Phúc Bảo".