Một bộ truyện viết ra, ai là người quan trọng nhất? Nam chính? Thực tế là, nữ chính? Nam phụ? Nữ phụ? Chính diện? Phản diện? Hay nhân vật quân chúng? Sai! Người quan trọng nhất đó là tác giả. Nam chính si tình, nữ chính mạnh mẽ, vào tay tác giả vui tính lại chả phải ăn hành đủ kiểu? Nam chính phúc hắc, nữ chính ngây thơ, gặp tác giả ác ôn có thể cho mi nghẹn đến chết! Vai phụ mờ nhạt? Tác giả ưu ái, một bước thành vai chính cũng không phải không thể điều này thật rõ ràng. Vai ác thế nào? Tác giả múa bút vẫn luôn nắm giữ người hâm mộ ngươi. Vai tốt thì đã sao? Tác giả không thích, ngươi chỉ còn nước bị độc giả phỉ nhổ! Thế nếu lỡ tác giả xuyên không vào chính truyện của mình viết thì sao? Hô mưa gọi gió, duy nhất cần mở kim khẩu liền thay đổi toàn bộ thế cục, ý muốn của ta chính là ý trời! Hỡi các con, còn không mau mau quỳ xuống nịnh bợ mẹ ‘ đẻ ’ này đi? Nếu nói chính xác thì, hành trình tự yy của mẹ kế tác giả. Hành hạ con đẻ, reo rắc hiểu lầm, khơi sóng gợi gió, mục đích cuối cùng là tìm kiếm kết thúc viên mãn. Đoạn ngắn 1: Mỗ nữ há mồm ăn bánh ngọt, bỗng vài ba nữ phụ chạy tới chỉ mỗi vào mặt mắng: “ Ngươi cái đồ xấu xí một lần nữa có thể mê hoặc Điện hạ! ” Mỗ nữ mở mồm khinh bỉ: “ Nói bậy coi chừng ngã xuống hố phân! ” Một lát sau, có tiếng người huyên náo truyền vào: “ Không xong! Các vị phu nhân ngã xuống hố phân rồi! ” “ Tại sao nơi này lại hiện diện hố phân!? ” Đồng thanh: “ Chúng ta làm sao mà biết!!! ” Đoạn ngắn 2: Mỗ nam chắn trước mặt mỗ nữ, vẻ mặt âm trầm: “ Gả hay không gả? ” Mỗ nữ lè lưỡi: “ Con trai! Ta không giữ ý định loạn luân! ” Mỗ nam đen mặt, mang mỗ nữ đi ăn sạch. Phải nói rằng, được lắm! Tác giả thần thánh chịu thua rồi! Thực tế là, lưu ý: “ tác giả ” trong truyện và tác giả chân chính tuy hai mà một, giữ cùng suy suy tư tuy nhiên không thể đánh đồng với nhau, " tác giả " là một kẻ biến thái bỉ ổi rất dễ chọc cho người chửi, mong đọc giả không nên phỉ nhổ tác giả chân chính, ta sẽ đau lòng