Là một nam nhân, ai cũng muốn nắm giữ nghìn dặm giang san, làm anh hùng lưu danh thiên cổ. Dẫu vậy tôi là một nữ tử bình thường xuyên, cho nên bản thân tôi chỉ thầm mong người mình yêu bình an dũng mãnh khỏe, thầm mong chàng mãi mãi ở bên cạnh mình. Đơn giản là khuê nguyên năm thứ ba, tôi chết. Không phải ngẫu nhiên mà độc phát chết bất đắc kỳ tử trước vương tọa, thi thể bị treo lơ lửng trên tường thành nhằm thị chúng. Sở dĩ tôi có thể biết những điều này, là vì tôi thấy được. Chính xác là, hồn phách sau khi chết của tôi thấy được được. Cá nhân tôi vừa chết, hồn phách liền thoát ra, có lẽ là do cái chết đến quá đột ngột, ba hồn bảy vía nhất thời còn chưa ý thức được việc thân thể đã không thể đứng dậy, cho nên không thể tin được, cứ lặp đi đến lặp lại còn động tác lao về phía thi thể, lúc va vào cứ xuyên qua thân, mới hiểu được là mình cực kỳ sự đã chết.
Đang tải bình luận...
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!
Chia sẻ ý kiến của bạn về truyện "Thu Nguyệt".