Cũng phải thừa nhận là bịch! bịch! tiếng ồn phát ra từ khu nhà dột nát, ẩm ướt cách trung tâm thành phố không xa. - Ta cho ông 1 phút để suy nghĩ thực sự kỹ về lời đề nghị này. Lạch xạch! tiếng súng được lên đạn, mũi súng chĩa thẳng vào đầu của người đàn ông đối diện. - Nếu ngươi lên tiếng ngay từ đầu thì có phải tốt hơn không? Khà khà... ĐÙNG ĐÙNG! tiếng súng nỗ xé toặc màn đêm yên tĩnh. Chúng bỏ bước. Cô bé vẫn tiếp tục nằm đó, bất động. Đôi mắt màu ngọc lam trong veo hiện lên tia thù hận và hình ảnh in trên võng mạc không phải là hình cái xác đang dần lạnh đi của ba nó, mà là hình 2 viên đạn bay ra từ nòng súng. Nó chẳng khác gì 1 đoạn phim quay chậm... đôi môi nhỏ mấp mấy - Trần Gia Hoàng Triệu... tôi hận ông...
Đang tải bình luận...
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!
Chia sẻ ý kiến của bạn về truyện "Thiên Thần Đen".