Tôi đã chết…
Nhận thức đau đớn xé toạc màn sương ý thức. Cơn đau thấu xương cùng với dòng máu nóng hổi tuôn trào từ thái dương, nhuộm đỏ cả thế giới trước mắt.
Chỉ ba mươi giây trước, chiếc xe hơi đen lao tới như một cơn cuồng phong, nghiền nát chiếc xe thể thao của tôi. Trong khoảnh khắc túi khí bung ra, tôi nhìn thấy hắn – Mạc Trầm, chồng tôi. Nụ cười lạnh lẽo đầy quỷ dị nở trên môi hắn.
Giờ đây, tôi mắc kẹt giữa đống sắt vụn, qua ô cửa kính vỡ nát, chứng kiến Mạc Trầm và người bạn thân nhất của tôi, Bạch Linh, ôm chặt lấy nhau. Khuôn mặt diễm lệ kia không hề vương chút đau buồn, mà rạng rỡ nụ cười chiến thắng.
"Cuối cùng cũng giải quyết xong con nhỏ phiền phức này." Giọng nói ngọt ngào của Bạch Linh rót vào tai tôi như lưỡi dao: "Mạc Trầm, cuối cùng chúng ta cũng có thể quang minh chính đại bên nhau rồi."
"Toàn bộ di sản và cổ phần của nó, chẳng mấy chốc sẽ thuộc về chúng ta thôi." Mạc Trầm đặt lên trán Bạch Linh một nụ hôn: "Ba năm nhẫn nhục, quá xứng đáng."
Tôi muốn gào thét, muốn xé toạc bộ mặt giả dối kia, nhưng cơ thể đã không còn cảm giác. Bóng tối nuốt chửng ý thức, chỉ còn sót lại sự hối hận và căm hờn tột độ.
Nếu có thể sống lại, tôi thề sẽ khiến đôi cẩu nam nữ kia phải trả giá đắt!
Đang tải bình luận...
Chia sẻ cảm nhận của bạn về truyện này.
Đang tải bình luận...
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!
Chia sẻ ý kiến của bạn về truyện "Thiên Kim Báo Thù".