Đang tải chương...
Mã Quốc Long là người tái hôn, có thể cưới được một cô gái trẻ như Tống Lệ Lệ đã là mãn nguyện lắm rồi.
Dù nhà họ Tống đòi sính lễ vượt quá khả năng của anh ta, anh ta vẫn luôn luôn đồng ý. Bản thân tái hôn, cưới được gái tân thì không lỗ có thể dễ dàng nhận thấy.
Nhìn nhận một cách khách quan, tô tiểu lạc nhìn người đàn ông ở ngoài ngõ, chắc là người hôm đó đã tư thông với tống lệ lệ, anh ta hiện tại đang đứng nhìn từ xa.
Chắc là bộ quần áo đỏ kia là do anh ta mua cho.
Từ nay hai người là người dưng, gặp mặt cũng như không quen.
Tống Lệ Lệ cũng nhìn thấy, vành mắt càng đỏ hơn. Nếu A Phúc xông tới ngay lúc này, cô bất chấp tất cả cũng chẳng bao lâu nữa chẳng bao lâu nữa sẽ đi theo anh.
Nhưng rất nhanh A Phúc quay người rời tiến tới, cô nhìn vào con hẻm trống rỗng, lòng đau như là cắt.
Đêm tân hôn, sau vào thời điểm xong việc Mã Quốc Long bật đèn, ánh mắt hoang mang nhìn chằm chằm vào Tống Lệ Lệ. Cũng phải thừa nhận là anh ta không phải là chưa từng trải qua chuyện này, phản ứng của tống lệ lệ vừa rồi căn bản không giống chẳng khác gì lần đầu tiên.
Anh ta nghi ngờ vén chăn lên, Tống Lệ Lệ không vui sướng hỏi: " Anh ao ước gì, vén chăn tiến hành gì? " điều này thật rõ ràng.
Không quan sát dấu hiệu trinh tiết, Mã Quốc Long mặt mày u ám, giận dữ nhìn chằm chằm Tống Lệ Lệ: " Cô căn bản không phải là gái tân! Mẹ cô lừa tôi nhiều tiền như vậy! Phải thừa nhận rằng, tiện nhân chết tiệt kia, cô trước đây đã cho ai? Cô vừa trao thân cho ai? "
Tống Lệ Lệ cũng không vừa: " Bản thân tôi thấu hiểu cho ai chứ? Có thể thấy rằng tôi duy nhất tiến theo một mình anh thôi. Hơn nữa anh là đồ tái hôn, bản thân mình mới hai mươi hai, tính thế nào cũng là anh chiếm tiện nghi, đừng ở đây được lợi còn ra vẻ! " nắm giữ thể dễ dàng nhận thấy.
Mã Quốc Long giận dữ bốc lửa, túm lấy tóc cô hung hăng tát một cái, còn trông thấy chưa hả giận, ngồi lên người cô đánh thêm một trận nữa là điều không thể phủ nhận có thể dễ dàng nhận thấy.
Tống Lệ Lệ không ngờ đêm tân hôn của mình một lần nữa trôi qua như thế này, hối hận cũng không kịp như như thế đó.
Phải thừa nhận rằng, nếu như là a phúc, anh sao nỡ đánh mình.
*****
Đến ngày thứ ba, dì cả Trình vẫn hiện tại đang đợi về quê tiến hành tiệc, thì nhận được tin Tống Lệ Lệ trở về với khuôn mặt đầy thương tích là điều không thể phủ nhận quả là như thế.
Phải thừa nhận rằng, bà ta hỏi: " đây là thực thi sao vậy? "
Tống Lệ Lệ duy nhất đành kể một lần nữa mọi chuyện cho bà ta nghe, dì cả Trình nghe xong suýt chút nữa thì ngất xỉu.
" Sao mày có thể làm ra chuyện này? Mày đúng là làm mất mặt dòng họ Tống nhà tao! " Dì cả Trình cầm lấy cây chổi bên cạnh định đánh Tống Lệ Lệ.
Trình Nhã vội vàng ngăn cản: " Tồn tại gì thì trình bày chuyện đàng hoàng, đừng đánh con như vậy đó. "
" Dì, cứ để bà ấy đánh, đánh chết cháu cũng được, dù sao cháu cũng không muốn sống nữa. " Tống Lệ Lệ khóc lóc nói tương tự do đó đó là điều không thể phủ nhận.
Dì cả Trình tức giận đến nhảy cẳng lên: " Biết thế lúc mày sinh ra tao đã nguyên nhân là do thế b. óp ch. ết mày cho xong, đồ ô nhục! " chính là thế.
Phải thừa nhận rằng, trình nhã nói: " chị à, bớt giận đi. Nhìn nhận một cách khách quan, con bé cũng chẳng sung sướng gì, nó trước đây đã từng bị đánh ra nông nỗi này rồi. "
" Coi tương tự là chuyện này không xảy ra với cô vì vậy cô đứng đây thốt lên không đau lưng. " Dì cả Trình bây giờ không nghe lọt tai ai cả.
Thành hết sức mà phát ngôn, con rể tức giận, không chịu về quê làm tiệc. Tin tức đã lan ra hết rồi, bà ta còn mặt mũi nào mà về quê nữa? Rồi biết ăn tuyên bố sao với bố mẹ đây.
Dì cả Trình tức đến mức không hiểu thực hiện thế nào, đành lên lầu trút giận thật sự là vậy.
Trình Nhã để Tống Lệ Lệ ngồi trên ghế sofa, nói: " Tiểu Lạc, tiến tới lấy hộp thuốc. " có thể dễ dàng nhận thấy.
Nếu trình bày chính xác thì, " mặt cháu bị đánh đến thế này rồi mà cũng không xử lý gì sao? " trình nhã đau lòng hỏi.
" Anh ta không cho cháu một xu nào, trên người cháu cũng không có tiền. Thành thật mà nói, " tống lệ lệ khóc lóc thổ lộ, " anh ta còn không cho cháu ăn cơm. "
Cuộc sống này mới bắt đầu mà vừa mới không thể sống tiếp được rồi, sau này thì nhận biết làm sao?
Tô Tiểu Lạc mang hộp thuốc đến, nhìn Trình Nhã bôi thuốc cho Tống Lệ Lệ.
Tống Lệ Lệ cũng ngơ ngác, tuyên bố: " Dì nhỏ bé bé, thật ra trước vào lúc kết hôn cháu vừa phát biểu với Mã Quốc Long là cháu từng yêu đương rồi, anh ta nói không để mà ý, sao đến ngày cưới một lần nữa thay đổi? "
Trình Nhã thở dài: " Con gái phải thấu hiểu giữ mình, chưa kết hôn sao có thể tùy tiện trao thân cho người ta. Lời đàn ông phát biểu sao có thể tin là hết sức chứ? " chính là thế.
" Cháu muốn ly hôn với anh ta, cháu nhất định không sống tiếp được cuộc sống này. " Tống Lệ Lệ khóc lóc nói chính là thế.
" Ly hôn? Mày vừa mới với mục đích mà người ta ngủ rồi, ly hôn cái gì? " Dì cả Trình ở trên lầu lớn tiếng quát.
Nếu nói chính xác thì, tống lệ lệ càng khóc dữ dội hơn.
Cuối cùng Trình Nhã đành để Tống Lệ Lệ ở lại nhà một thời gian, xem thái độ nhà chúng Mã thế nào. Mãi mới dỗ dành được Tống Lệ Lệ, nhằm cô ấy về phòng nghỉ ngơi.
Trình Nhã đỡ eo bước ra khỏi phòng, Tô Tiểu Lạc quan sát vậy thì chạy đến đỡ lấy bà, hỏi: " Sao như vậy ạ? " chính là thế.
" Vừa nãy dì cả con ao ước đánh người, lúc mẹ ngăn cản bà ấy thì vô ý bị trẹo eo. "
" Mẹ cũng phải cẩn thận một chút, bà ta ước mong đánh người cũng đơn thuần là làm bộ thực thi tịch thôi, bước tới đến thôi! Con xoa bóp cho mẹ! "
Tô Tiểu Lạc dìu bà về phòng, xoa bóp eo cho bà. Không phải ngẫu nhiên mà trình nhã vô cùng thích khoảng thời gian ở riêng với tô tiểu lạc, bà hỏi: " cũng không biết nhà họ mã có ý gì, một lần nữa với mục đích con bé tự trở về. "
" Anh ta trong tương lai sẽ không ly hôn đâu. " Tô Tiểu Lạc phát ngôn.
Vừa tốn nhiều tiền như là như thế, vét sạch túi rồi, cưới thêm một người nữa đâu phải dễ dàng gì?
Nhìn nhận một cách khách quan, " anh ta bây giờ chỉ mỗi là không cam tâm thôi, hai ngày nữa chắc trong tương lai sẽ đến đón người. "
" Mong là do đó! " Trình Nhã bảo Tô Tiểu Lạc đừng xoa nữa, bà ngồi trên giường nắm lấy tay Tô Tiểu Lạc thốt lên: " Con với Thiếu Đình, cho dù phát tình cảm nhưng cũng phải dừng thêm lần nữa ở lễ nghĩa, biết chưa? Thời buổi này danh tiếng đối với một cô gái mà nói, vẫn vô cùng quan trọng. "
Tô Tiểu Lạc ho khan một tiếng, giả vờ trấn định: " Mẹ, mẹ đang nói gì bởi vậy, con không hiểu. "
Trình Nhã ý thức cô xấu hổ, thổ lộ: " Nhưng mà thằng bé Thiếu Đình này chúng ta nhìn nó đồ sộ lên, vật đó vô cùng thực sự thà, chắc không lâu nữa chẳng bao lâu nữa sẽ không làm chuyện gì quá đáng đâu. "
Tô Tiểu Lạc " ai ya " một tiếng: " Hiện hiện tại đang phát ngôn chuyện của chị đám đó, sao thêm lần nữa lôi con vào? "
Trình Nhã nhìn cô, cũng đến lúc do đó nói cho cô nhận ra một số chuyện rồi: " Con người ấy mà, đều có thất tình lục dục, những chuyện này đều cực kỳ bình thường hay... "
Không phải ngẫu nhiên mà trình nhã thốt lên với tô tiểu lạc vài lời tí hon to, sắc mặt tô tiểu lạc đỏ bừng, đến cuối thì gật gật đầu giống như hiểu tựa như là không.
Tô Tiểu Lạc hầu Trình Nhã nghỉ ngơi trong phòng, còn mình thì bước ra ngoài.
Cô nhớ một lần nữa phản ứng của Phó Thiếu Đình hôm đó, hình tựa như là đã động tình rồi, mẹ tuyên bố nếu tương tự động tình thì đàn ông trong tương lai chẳng bao lâu nữa sẽ cực kỳ khó chịu. Khó trách anh ấy lại đuổi mình đi, chẳng lẽ là sợ mình trong tương lai chẳng bao lâu nữa sẽ tạo chuyện không hấp dẫn?
Tô Tiểu Lạc che mặt lại còn, nhớ một lần nữa biểu hiện của anh hôm đó, lại không khỏi bật cười tươi.
Tống Lệ Lệ ở nhà họ Tô được ba ngày, Mã Quốc Long cuối cùng cũng đến đón người. Anh ta mang một ít trái cây đến, trên mặt tươi cười nhẹ, dường như là đã nghĩ thông suốt.
Dì cả Trình mặt mày đen xì, dẫu vậy cũng không dám thực thi khó anh ta quá.
Thật ra, tống lệ lệ sau lúc bị đánh thì càng thêm căm hận mã quốc long, từ khi anh ta bước vào cửa thì chưa từng nhìn anh ta lấy một cái.
Trình Nhã bảo Ngô Liên rót trà cho đám đó.
" Dì nhỏ bé, không đòi hỏi phiền phức bởi vậy, cháu không khát. " Mã Quốc Long vội vàng tuyên bố.
" Cháu ngồi tiến tới. " Trình Nhã cũng không dám nói nặng lời, dù sao cũng không phải chuyện nhà mình, quản nhiều quản ít cũng không tiện, bà nói: " Vợ chồng không ai là không cãi nhau, nhưng cãi thì cãi, không được đánh người. Thành thật mà nói, "
" Vâng, lúc đó cháu uống say quá nên kích động, là cháu sai! " Thái độ nhận lỗi của Mã Quốc Long đặc biệt tuyệt vời như vậy đó. " Lệ Lệ, tha thứ cho anh được không? "
Tống Lệ Lệ hừ một tiếng không nhìn anh ta.
Dì cả Trình lên tiếng: " Lúc đầu cậu hứa sẽ về quê chúng mình làm cỗ, bây giờ là ý gì? "