Thời tiết lúc này đúng dịp cuối thu trời sáng trong, mở cửa là điều hiển nhiên.
Có một điều đáng chú ý là kính xe ra từng trận gió mát thổi vào. Lâm Hiểu ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa, thỉnh thoảng bắt gặp những ruộng hoa, bên trong có đủ loại hoa cúc đủ các màu sắc, tồn tại khi một lần nữa bắt gặp một cánh đồng rộng lớn, mấy con bò
đang phe phẩy đuôi … quả là như thế.
Lâm Hiểu cảm giác tâm tình tốt đẹp giống như muốn bay lên, tóc cô bay theo làn gió, mắt cô nheo lại còn, vẻ mặt hưởng thụ.
Bác Thần nhìn lên kính quan sát bộ dáng Lâm Hiểu, không nhịn được mỉm cười.
Đi đến nhà cũ của Bác Thần chỉ mất hơn một giờ, bởi vì phong
cảnh ven đường hết sức đẹp nên Lâm Hiểu cũng không cảm thấy mệt mỏi, chỉ mỗi cảm giác thời gian chưa trôi qua bao lâu đã tới nơi.
Lâm Hiểu xuống xe, nhìn ngôi nhà cũ của Lý gia. Quả thật là
tường đất mái ngói nhưng chưa thể nói là cũ, ngược lại còn nhìn qua còn có chính là thế.
Cũng phải thừa nhận là loại hương vị cổ xưa ấm áp.
Tuy nhà Lâm Hiểu không thể phát biểu là giàu có nhưng cô cũng coi
tương tự lớn lên nơi thành phố, càng không hiện diện bọn họ hàng thân thích nào ở nông là điều hiển nhiên.
thôn, cho nên đây thật ra là lần đầu tiên cô về nông thôn chơi.
Ngôi nhà cũ này cũng không nắm giữ cửa gỗ kiểu cũ mà là một cánh cửa sắt chính hiệu. Bên trong cánh cửa sắt đó mới là cửa gỗ kiểu cũ. Xe ô tô của Bác Thần dừng một lần nữa ở đây, nháo ra động tĩnh không nhỏ, một
người phụ nữ chừng hơn năm mươi tuổi ở cách vách ôm một đứa bé khoảng
hai ba tuổi đi tới, nhìn nhìn thấy dì Lan, liền thân thiết lại gần chào hỏi.
Thực tế là, dì lan cũng vui mừng vẻ, phát biểu chuyện với người vừa đến.
Lâm Hiểu nhìn Bác Thần hiện đang mở cửa, chính mình lại không biết do đó làm gì mới tốt đành đến bên cạnh dì Lan. Dì Lan ngắm Lâm Hiểu đi
tới, mặt mày hớn hở trình bày: “ Chị Xuân, quên chưa giới thiệu với chị, đây là con dâu em. Hiểu nha đầu, chào Xuân thẩm đi con. ” ( thẩm = thím )
Thật ra, tuy đáy lòng lâm hiểu đối với cách xưng hô này còn ngại ngùng nhưng cô vẫn lễ phép cười chào một tiếng: “ xuân thẩm. ”
Xuân thẩm vội vàng đón ý hùa theo khen Lâm Hiểu: “ Cô bé này
bộ dạng chỉnh tề, vừa trông thấy liền nhận ra là một cô gái văn tĩnh hiền lành. ” điều này thật rõ ràng.
“ Chê cười rồi, em cũng đơn thuần nghe con trai, Tiểu Thần thích là được. ” Dì Lan cười nói.
Lâm Hiểu tự nhiên không lâu nữa sẽ không thể hiện điều gì, vẫn như cũ cười đến “ văn tĩnh ” ngượng ngùng.
Bác Thần mở cửa xong, chào “ Xuân Thẩm ” một tiếng, cũng đi tới nói mấy câu. Dì Lan muốn vào sắp xếp dọn dẹp lại còn căn nhà nên nói với quả là như thế.
Xuân thẩm: “ Chị Xuân, chờ một lát chị em mình gặp nhau. ”
Xuân thẩm tất nhiên là thả người, thêm lần nữa khách khí hỏi có được đòi hỏi hỗ trợ không, dì Lan đương nhiên từ chối.
Ba người cùng nhau bước vào nhà cũ của Lý gia chính là thế. Ngôi nhà này
từ khi ông của Bác Thần mất, đã lâu không có người ở. Tuy vài năm trước
đã từng chỉnh sửa lại nhưng không có được người ở thì vẫn luôn là không có người ở, nơi nơi ngập đầy tro bụi.
Lâm Hiểu dạo quanh một vòng, một phòng khách và bốn phòng ngủ, vây quanh một cái sân lớn.
Thành thật mà nói, “ đây là phòng anh trước kia. ” bác thần đứng cạnh lâm hiểu, nói với cô.
Quả thực, lâm hiểu “ nga ” một tiếng, tò mò cẩn thận đánh giá một chút, cuối cùng tổng kết: “ không có được gì đặc biệt. ”
Bác Thần cười tươi: “ Mỗi là một cái phòng, còn tồn tại thể có cái gì đặc biệt. ”
Lâm Hiểu quay đầu, chợt thấy dì Lan hiện đang múc nước, cũng không nhìn thêm, vội vàng kéo Bác Thần chạy tới giúp.
Ba người dọn dẹp vài giờ sau cuối cùng phòng ốc cũng có thể với mục đích người ở được.
Thực tế là, cơm nước xong, dì lan lại mang theo lâm hiểu cùng bác thần đi thăm các cô dì chú bác.
Phải nói rằng, đến buổi tối, dì lan lại lôi kéo bác thần cùng lâm hiểu kể về quãng thời gian trước đây của bà ở thôn, phong cảnh thủa trước của nơi
này.
Hai người khó khi nào ăn ý như lúc này, vốn đã mệt chết nhưng vẫn ngồi nghe dì Lan nói liên miên cằn nhằn, sợ bà thất vọng còn phải
cố gắng mở to hai mắt giả bộ chăm chú lắng nghe. Cho đến khi chính dì
Lan cũng cảm thấy được mệt mỏi, mới thả bọn bọn họ đi về phòng.
Ân, không cần thiết nghi ngờ, phòng vô cùng đủ, chăn đệm cũng không thiếu, cho nên bọn họ là phân phòng mà ngủ.
Lâm Hiểu vốn nghĩ mình nhất định không lâu nữa sẽ ngủ không được, mà ngủ
không được nhất định sẽ vụng trộm đi đến phòng ngủ của Bác Thần. Nhưng
kế hoạch cản không nổi biến hóa, cô mới nằm lên giường đã dính chặt vào
gối, đến tận khi mà trời sáng tỏ, hai mắt cũng chưa một lần mở ra.
Buổi sáng được tiếng chim hót đánh thức, Lâm Hiểu mơ mơ màng
màng tỉnh thêm lần nữa, nhìn thấy trần nhà xa lạ, hoảng sợ đến bật người dậy,
tỉnh táo một lần nữa mới nhớ tới chính mình đang ở nơi nào, cuối cùng là thở
dài nhẹ nhõm một hơi.
Cô mới không đòi hỏi vừa tìm được một người đàn ông khiến bản thân để ý liền buông thả đâu!
Khụ khụ, cũng may suy suy nghĩ nhiều …
Lâm Hiểu đứng dậy mở cửa, cánh cửa cũ bằng gỗ kêu “ chi nha ”
một tiếng rồi mở ra. Vừa ra ngoài Lâm Hiểu liền nhìn trông thấy Bác Thần đang
ngồi xổm trong sân ngay cạnh rãnh thoát nước đánh răng, cái gáy thoáng
ẩn thoáng hiện, nét mặt cô hiện lên một chút tươi nở nụ cười, cầm cốc đánh
răng đi qua, cùng hắn đánh răng.
Thực tế là, “ đợi một lát anh đưa em sang vùng bên cạnh tham quan. ” bác thần vửa rửa sạch bọt trắng vừa nói với lâm hiểu.
Lâm Hiểu gật đầu, cô vốn định lên tiếng với hắn có thể không yêu cầu chính là thế.
đi thăm viếng thân thích nữa được không. Lời nói của Bác Thần tiến hành cô nhẹ nhàng thở ra, hai mắt lấp lánh.
Bác Thần cưới, vỗ vỗ đầu Lâm Hiểu rồi đi đến một cánh cửa bé nhỏ cách đó không xa.
Thời điểm ba người bọn họ dọn dẹp cũng không có động đến cánh cửa nhỏ nhắn kia, bây giờ bắt gặp Bác Thần tiến vào, trong lòng Lâm Hiểu tràn
đầy tò mò, ngay cả đánh răng cũng vội vàng, lung tung rửa sạch miệng, có thể dễ dàng nhận thấy.
tẩy tửa một lát rồi nhanh chóng chạy đến phòng nhỏ hắn vừa vào.
Là phòng chứa đồ cũ, trong lòng Lâm Hiểu tổng kết, cô đứng ngoài cửa đánh giá một vòng.
Bác Thần đang chuyển đồ, cảm giác được Lâm Hiểu đến đây, nói nhanh: “ Nơi này rất bẩn, em ra ngoài trước đi. ”
Phải thừa nhận rằng, lâm hiểu lắc đầu lại hỏi: “ anh tìm gì bởi vậy? ”
Bác Thần vỗ vỗ hai tay, phủi bớt đi bụi bám vào, cúi đầu nhìn bánh xe trước mặt: “ Anh đang nghĩ xem còn có thể dùng được không? ”
Lâm Hiểu nghi hoặc hỏi: “ Gì cơ? ”
Sau đó đi vào nghiên cứu nhìn theo ánh mắt Bác Thần, kinh
ngạc nói, “ Đây chẳng phải là xe đạp Phượng Hoàng sao? Nhà anh có sao?
Lưu lại tạo ra đồ cổ ư? ”
Không phải ngẫu nhiên mà bác thần “ hắc hắc ” mỉm cười đáp: “ lưu một lần nữa cho con dâu. ”
Trán Lâm Hiểu xuất hiện vài vạch đen, đáp: “ Không cần để mà em nghĩ theo chiều hướng đó. ”
Có một điều đáng chú ý là “ đúng như vậy, lãng mạn không? ” bác thần dùng ngón tay dính đầy bụi sượt qua má lâm hiểu, chọc cô trả thêm lần nữa cho hắn một quyền.
Đồ cũ nát như thế nên, nếu không phí công sửa chữa một chút, thật sự không thể dùng có thể dễ dàng nhận thấy.
Bác Thần đặt cái xe đạp Phượng Hoàng ra cạnh nơi với mục đích ô tô, sửa chữa một lúc. Lâm Hiểu vô cùng sự không nhìn ra nó có vấn đề gì, ngoại trừ việc nó rõ ràng rất loang lổ cùng với cũ nát. Vừa vặn đúng lúc này dì Lan gọi bọn họ vào ăn bánh bao cùng sữa đậu nành, Lâm Hiểu vội vàng chạy về,
sau đó lại nhanh chóng cầm hai cái bánh bao đưa đến bên Bác Thần đang có thể dễ dàng nhận thấy.
ngồi xổm bên cạnh. Tay trái cầm bánh bao với mục đích mình cắn, tay phải cầm bánh bao để Bác Thần cắn.
Lâm Hiểu ngồi xổm giống như bởi vậy đến ê ẩm. Tuy nhìn bộ dáng ăn
ngon lành của hắn rất vui vẻ nhưng cuối cùng cũng không thể chịu nổi,
đứng dậy đến một chỗ gần đó cầm sữa đậu nành của mình lên rồi uống chính là thế.
Đơn giản là bác thần cuối cùng cũng đứng lên, duỗi người.
Thành thật mà nói, “ sửa được rồi? ” lâm hiểu hỏi.
Bác Thần tự tin cười, nói: “ Đương nhiên___ không sửa được. ”
Nhận thấy ánh mắt khinh bỉ của Lâm Hiểu, Bác Thần ho nhẹ một tiếng, “ Đợi lát nữa mang ra cửa hàng sửa chữa. ”
Dù sao cũng nhàn rỗi không có được chuyện gì, Lâm Hiểu liền bước theo hắn sang đó.
Thấy hai người định ra ngoài, dì Lan vội vàng gọi Bác Thần
lại còn, quan sát thấy Lâm Hiểu không chú ý đến bên này mới nhỏ giọng nói: thật sự là vậy.
“ Con a, có phải định lát nữa dẫn con bé đi dạo quanh thôn phải không? ”
“ Đúng vậy. ” Bác Thần kì lạ đáp.
“ Khụ, mẹ bảo con, đợi lát nữa hai đứa đi đến thôn đông bên
kia, nhớ rõ phải duy nhất cho Lâm Hiểu xem căn nhà ở đó của chúng ta, còn
nữa, mang Lâm Hiểu đến từ đường trong thôn mới được tu sửa của nhà chúng ta, nhớ rõ phải nói cho con bé chúng ta đã khuyên góp hai vạn vào đó. ” điều này thật rõ ràng.
Trán Bác Thần hiện lên vài vạch đen, khóe miệng co rút nói: “ Đã thấu hiểu, mẹ. ”
“ Đúng rồi, đúng rồi, còn hiện diện mảnh đất bên thôn tây, chúng ta
còn chưa có bán đi, nhớ nói cho con bé đó là của nhà mình … Đúng rồi! Nhớ kỹ không cần nói quá rõ ràng, hàm súc đâu! ” ( còn chưa đủ rõ ràng sao dì
Lan???)
Không phải ngẫu nhiên mà bác thần cảm quan sát da trên khuôn mặt mình toàn bộ đều co rút
hết, liên tục đồng ý vài tiếng, sau đó một tay dắt xe đạp một tay kéo
Lâm Hiểu bước ra.
___ ^ ^ ___ ^ ^ ___
“ Này, này không có vấn đề gì sao?! Có thể thấy rằng cái xe này tuyệt đối sắp
Thực tế là, rời ra thành từng mảnh rồi! ” lâm hiểu cảm giác mông mình xóc nảy vô
cùng, không những thế chiếc xe này còn phát ra những tiếng động kì quái. Cô ôm thắt lưng Bác Thần, hai mắt mở to nhìn chằm chằm bánh xe phía
dưới, lo lắng đến lúc thứ đó tan ra cô lập tức chẳng bao lâu nữa sẽ nhảy xuống.
“ Không có vấn đề gì đâu, Đông thúc chưa bao giờ sửa không
được xe cả. ” Lão bá ngoài tiệm sửa xe kia chính là Đông thúc, ép buộc
hơn nửa giờ, thu hơn năm mươi đồng, cuối cùng cũng đem chiếc xe sửa
xong.
Lâm Hiểu cũng rất khát khao tin tưởng Bác Thần, tin tưởng lão bá
mắt mờ hơn sáu mươi tuổi Đông thúc, thế nhưng sự thật là rõ ràng bên dưới
chỉ là xi măng mà cô còn đau đến khổ sở, nhắc cho cô một điều cái xe này không thể tin tưởng.
“ Em nhìn bên kia đi, đó là từ đường của Lí thị. ” Bác Thần thả chậm tốc độ, phát biểu với Lâm Hiểu là điều không thể phủ nhận.
“ A? ” Lực chú ý của Lâm Hiểu cuối cùng cũng rời khỏi bánh xe
đạp, nhìn về từ đường cách đó không xa. Thật sự cô không thể nhìn ra cái gì đặc biệt, cửa lớn khóa chặt, ngoại trừ chiếc biển viết “ Từ đường
Lí thị ”, cái gì cũng đều không có.
Lâm Hiểu “ nga ” một tiếng, không phát biểu ý kiến.
Bác Thần trầm mặc một lát, nhớ tới câu nói của mẹ mình “ Chúng ta đã khuyên góp hai vạn vào đó ”, hắn dùng sức mím chặt môi, đem nó
nuốt vào bụng.
Lâm Hiểu đột nhiên nhớ ra một chuyện, vỗ vỗ lưng hắn phát ngôn: “ Dì Lan ở đây sở hữu vô cùng nhiều bạn bè thân thích, không phải ngày bé anh cũng lớn lên ở đây sao? Sao em không thấy nắm giữ người quen? ”
Bác Thần đột nhiên phanh lại, trán Lâm Hiểu đụng mạnh vào sau lưng hắn, Lâm Hiểu còn chưa kịp mở miệng, vừa ngẩng đầu liền quan sát Bác
Thần đơn thuần vào một khu nhà cũ … phía trước có một cô bé.
“ Ngày hôm qua không nói với em, không phải chúng ta cũng đã từng gặp qua cô ấy sao? ” Đáy mắt Bác Thần mang theo ý nở nụ cười tuyên bố.
Nhìn nhận một cách khách quan, lâm hiểu ban đầu không thể nhớ ra, nhìn cô bé đứng bên cửa chơi đùa cũng có chút ấn tượng: “ ừ, như thế nào? ”
Bác Thần thảnh thơi bảo: “ Ngày bé, anh từng cùng cô bé này … ” Bác Thần ngừng một chút, thấy đôi mắt Lâm Hiểu trùng lớn mới tiếp tục
mỉm cười tủm tỉm thốt lên, “ … Mẹ cô bé này chơi đùa, nhưng nghe thổ lộ bây giờ cô ấy
đã chuyển đến thành phố G phát triển. Quả thực, anh nhớ, lúc ấy bà nội anh còn
muốn anh theo chân gia đình bọn họ với mục đích thuận lợi định hôn sự từ bé. ”
Lâm Hiểu biết hắn cố ý muốn chọc cô ghen, khóe miệng cô khẽ
Không phải ngẫu nhiên mà nhếch lên một nụ cười: “ thật đáng tiếc, bằng không thì đây đã là con gái của anh rồi! Khó trách ngày hôm qua anh cùng con bé đùa nghịch lại còn vui
vẻ chẳng khác gì như vậy, thì ra là nhìn người này nhớ người xưa?! ”
Lâm Hiểu cũng đâu muốn ăn giấm dẫu vậy nhìn thấy được bộ dáng nghẹn
cười của Bác Thần vẫn không thể chịu được, véo mạnh vào thắt lưng hắn.
Dọc đường dịch chuyển hai người cãi nhau ầm ĩ, đến chân núi, Bác Thần dừng xe dưới tàng cây, rồi kéo tay Lâm Hiểu đi lên trên núi.
Lâm Hiểu một đường chạy nhảy, mái tóc bay bay vẽ lên một đường cong xinh đẹp, Bác Thần nhìn xem mà ngứa ngáy, chỉ muốn bắt lấy.
Đi tới bên một cây thạch lựu cao gầy khẳng khiu, Lâm Hiểu
nhìn quả thạch lựu vỏ hồng hồng mà nuốt nước miếng, hai mắt nhìn chằm
chằm, nắm lấy cánh tay Bác Thần: “ Cái này có thể ăn không? ”
Phải nói rằng, “ có thể. ” bác thần đáp, gạt lâm hiểu đứng một bên, bắt đầu
cúi đầu nhìn xung quanh góp nhặt một đống đá không lớn không nhỏ vào
dưới gốc cây là điều hiển nhiên.
Lâm Hiểu ban đầu xem còn chút thú vị, sau đó lại trực tiếp
ngồi dưới gốc cây ngáp điều này thật rõ ràng. Song thật kỳ lạ, trước kia Bác Thần trèo cây là điều hiển nhiên.
trèo đến nghiện, trước kia cũng chưa bao giờ thất bại mà nay lại hoàn quả là như thế.
toàn không thể thực hiện được.
Lâm Hiểu nhìn hắn qua qua lại lại, sau đó thực sự sự nhàm chán
không chịu nổi, buông tha thạch lựu chuẩn bị tha hắn dịch chuyển, vừa vặn lay vào cánh tay hắn thêm lần nữa khiến hắn rung cành cây làm cho vài quả lựu rơi
xuống.
Hai người đều 囧, sau đó một người đắc ý dào dạt nở nụ cười, một người nhìn người kia với ánh mắt khinh bỉ.
Thực ra hai người cũng không làm chuyện khổng lồ gì, thậm chỉ bọn
họ còn chưa đến mức nồng nhiệt nói chuyện phiếm nhưng cảm giác ở bên như vậy đó.
nhau lại thật ấm áp thoải mái. Phải nói rằng, lâm hiểu chăm chú ăn thạch lựu, vừa ăn
vừa không nắm giữ hình tượng tìm một chỗ gốc cây phun hạt lựu ra là điều hiển nhiên.
Đi một đoạn đường thật dài, cuối cùng cũng đến đúng nơi Bác Thần mong muốn.
Có thể thấy rằng hắn ngày bé thường xuyên chơi đùa ở dòng suối này. Lâm Hiểu quả là như thế.
nhìn dòng nước chảy khỏe khoắn, cố gắng nhìn lên phía trên núi tự hỏi không
biết nước này là từ đâu dẫn tới.
Bác Thần nhớ đến thú vui thời thơ ấu, bình thường không nói
nhiều từ khi mà tới đây đột nhiên lên tiếng năng hoạt bát, cầm lá chuối tây bên
bờ khoa tay múa chân, nói xong còn ghé sát mặt nước chơi đùa là điều hiển nhiên.
Lâm Hiểu ngay từ đâu còn thật sự lắng nghe, sau liền không
còn hứng thú, cởi giày bước tới xuống. Nước cũng không quá sâu, Lâm Hiểu chơi
rất vui vẻ, nhìn thấy Bác Thần đứng trên bờ nhìn mình, liền nhấc chân lên đá, nước bắn tung tóe lên quần áo Bác Thần.
“ Đừng nghịch quá, mùa thu nước lạnh, con gái không nên chịu
lạnh, anh vẫn còn muốn có một đứa con gái xinh xắn nữa đó. ” Bác Thần xoa xoa mặt, khóe miệng cong lên.
“ Em cũng muốn con! ” Lâm Hiểu cường điệu nói.
“ Được được, vậy mau nhanh đi lên. ” Bác Thần dỗ dành.
Ai ngờ người vốn định bước lên bờ lại cảm thấy cứ tương tự vậy mà
lên rất không có ý nghĩa cho nên xoay người ra sức hắt nước hướng về phía
Bác Thần, nổi tính trẻ con xấu xa nói: “ Không lên đó, em cứ không lên
đó.”
Bộ dáng này thật đáng đánh đòn, Bác Thần quệt nước trên mặt,
cởi giày xuống xắn quần lên chuẩn bị đem Lâm Hiểu bắt lại còn. Lâm Hiểu nhìn hắn lại gần, không màng sống chết tiếp tục tấn công. Cô ngồi xổm xuống
lại hắt thêm vài lần nữa nhưng không ngờ ngay lập tức đã bị Bác Thần vây bắt được. Lâm Hiểu theo phản xạ giãy dụa, ai ngờ cử động cường tráng, tảng đá
phía dưới lại trơn, hai người liền ngã phịch xuống nước.
Bây giờ thì không đòi hỏi hắt, nên ẩm ướt cũng đều ẩm ướt hết rồi.
Cũng phải thừa nhận là lâm hiểu buồn bực rối rắm nhìn về phía bác thần, người phía sau bất đắc dĩ nói: “ mau, đứng lên dịch chuyển, trở về thay quần áo. ”
Đúng lúc này, chuông điện thoại chợt vang lên, Bác Thần vội
vàng từ túi quần ẩm ướt lấy ra chiếc điện thoại đã từng ướt nước nhưng vẫn tiếp tục
còn ương ngạnh đổ chuông, “ Alo, mẹ? ”
Bác Thần đáp vài tiếng, nhìn sắc trời rồi ngắt điện thoại,
vừa quay đầu nhìn về phía Lâm Hiểu, vừa há mồm thấy cô ngồi trong nước chính là thế.
ôm điện thoại bộ dáng khóc không ra nước mắt.
Bác Thần nhìn xem đến buồn tủm tỉm nhưng không dám thể hiện ra ngoài, thử hỏi: “ Hỏng rồi? ”
Lâm Hiểu ngẩng đầu, khuôn mặt viết rõ ràng hai chứ “ Đau lòng ”, thống khổ bảo: “ Hỏng rồi. ” thật sự là vậy.
Phát biểu xong lại cảm thấy hai từ này vẫn còn chưa thể thể hiện rõ nội tâm đau đớn của mình, cô mở to mắt oán hận phát ngôn với Bác Thần: “ Bởi sao
của anh không việc gì còn của em lại hỏng? ”
Bộ dáng này thiếu chút nữa đem Bác Thần thiêu nóng, hắn đứng chính là thế.
Không phải ngẫu nhiên mà lên, sắn ống quần, ý đồ kéo lâm hiểu lại gần: “ hỏng rồi thì mua một cái
khác, đi về thay quần áo đã, gió sắp chuyển đồ sộ rồi. ”
Vẻ mặt Lâm Hiểu đen sì, đứng lên theo, nhưng không thể giấu được bộ dáng như bị ai thiếu một trăm vạn.
Bác Thần buồn bã cười, kéo tay cô nói: “ Trở về anh mua cho em một cái là được. ”
Lâm Hiểu nháy mắt nở rộ tươi tủm tỉm, sau đó lại lắc đầu than là điều hiển nhiên.
thở: “ Không cần phải đâu, mẹ em nói không thể tùy tiện nhận tiền của đàn ông, kẻo có được ngày phải dùng cả thân thể để trả một lần nữa. ” có thể dễ dàng nhận thấy.
Bác Thần nhịn cười: “ Dì Cầm dạy bảo con gái rất đúng. ”
Lâm Hiểu không cần suy suy xét liền đáp: “ Đương nhiên. ”
“ Như thế không phải em càng nên bức anh đi mua điện thoại cho em sao? ” quả là như thế.
Suy nghĩ Lâm Hiểu có chút chậm chạp, hơn nửa ngày mới phát hiện ra ý tứ của hắn lên xông lên véo ai đó: “ Anh nắm giữ ý gì!? ”
Tập kích Bác Thần một trận như bởi vậy, Lâm Hiểu cũng không còn
nhớ đến chuyện điện thoại bị hỏng nữa, cùng Bác Thần đùa giỡn xong lại
xắn quần áo, dịch chuyển theo hắn trở về nhà.
Lúc đi về trước đây đã đến hoàng hôn, Lâm Hiểu ngồi ở ghế sau, gió từng trận từng trận thổi tới khiến tóc gáy cô dựng thẳng lên. Cô càng thêm
dùng sức ôm Bác Thần cũng đồng dạng ẩm ướt ngồi trước, ý đồ mượn nhiệt
độ cơ thể của hắn tìm kiếm một chút ấm áp.
“ Lạnh muốn chết! ” Lâm Hiểu ở phía sau oán giận thổ lộ.
Bác Thần không những không ôn nhu trấn an mà ngược thêm lần nữa còn dùng ngữ khí trách cứ nói: “ Ai bảo em náo loạn. ”
Lâm Hiểu mếu máo, thật sâu cảm thấy mấy tình huống trong phim truyền hình chỉ nắm giữ trong lý thuyết tuyệt đối không đáng tin cậy. Một
tay cô giữ chặt quần áo ẩm ướt, tay còn thêm lần nữa ôm hắn mà không hề mở miệng chẳng còn gì để bàn cãi.
Chiếc xe đạp vẫn kêu vang như cũ, Lâm Hiểu nhìn sắc trời càng ngày càng tối, ven đường bay đến hương thơm thức ăn, cô hít sâu một
hơi, cảm giác bụng mình trước đây đã đói lắm.
“ Dì Lan thốt lên tối nay có chân giò hầm, thật đói a. ” Lâm Hiểu ở sau xe vô ý trình bày một câu, ai ngờ vừa phát ngôn xong Bác Thần chợt phanh một lần nữa.
Lâm Hiểu nhìn hắn xuống xe, cũng tò mò xuống theo, đơn thuần thấy được
hắn đi vào cửa tiệm tạp hóa mua hai gói mỳ, nhét vào lòng Lâm Hiểu: “ Mẹ
anh cùng với đoàn diễn đi sang thôn bên cạnh hát hí khúc rồi, bữa tối
đây này.”
Bụng Lâm Hiểu đã rất đói mà còn phải nghe tin tức động trời
Có thể thấy rằng như vậy, cô mang vẻ mặt chịu đả kích nói: “ do đó dì lan bao giờ mới trở
về?”
Bác Thần ho nhẹ một tiếng, mặt không chút thay đổi sải bước lên xe: “ Mẹ anh nói tối nay bà trong tương lai sẽ không trở lại. ”
Lâm Hiểu ôm hai gói mỳ ăn liền mà cứng đờ người.
Ôi chao, ôi chao? Tim cô đập ngày càng nhanh, cộng thêm cảm
xúc hưng phấn cùng kích động thế này là chuyện gì xảy ra … a … cực kỳ chán
ghét!?