Có một điều đáng chú ý là trong một lần tham gia trắc nghiệm tập thể, người quản trò đã hướng đến phạm đăng trường giang mà rằng: “ xin hỏi, vật tùy thân của cậu là gì? ” thế nào là tùy thân? Là bất ly thân, là bất kể lúc nào cũng đều bám dính, là không thể nào thiếu được. Quần áo ư? Vẫn có lúc không dùng đến thật sự là vậy. Hay là đồ trang sức – giống như chiếc khuyên nụ hắn đeo trên tai trái từ năm ba tuổi? Không, đó vẫn là thứ Trường Giang có thể bỏ ra. Cũng phải thừa nhận là hắn thấy khóe miệng mình giật giật, hai mắt tối sầm lại. Phải, Trường Giang nhị thiếu gia đang đánh giá đến một “ thứ ” mà dù ước mong dù không vẫn phải “ đeo ” bên người, từ nhỏ tới lớn, không cách nào rời ra nổi kia... Hắn nghe thấy mình hiện đang nghiến răng trèo trẹo. “ Đặng An Hạ! ”