**Thác Ái**
Ngày thủ tục ly hôn hoàn tất, cô vội vã đặt vé tàu cao tốc, trốn chạy về miền quê xa xôi.
Điện thoại cũ kỹ, chứng minh thư sờn cũ, thẻ ngân hàng trống rỗng – đó là tất cả những gì còn lại sau những năm tháng dâng hiến tuổi xuân.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, quản gia thông báo vẫn còn một vài món đồ thuộc về cô cần được chuyển đi.
"Vứt hết đi, xin ông đấy. Tôi không cần gì cả."
Đầu dây bên kia ngập ngừng, giọng nói đầy khó xử: "Tiểu thiếu gia... tiểu thiếu gia khóc đòi mẹ."
Cô nhắm mắt, trái tim như bị ai bóp nghẹt. "Thằng bé sẽ sớm có mẹ mới thôi. Một người... một người mà nó luôn khao khát."
Đứa con trai cô mang nặng đẻ đau, khuôn mặt sao mà giống cha nó đến vậy.
Ngay cả hình mẫu người phụ nữ lý tưởng trong trái tim họ, cũng là một người duy nhất.
Ngày trước, cô từng oán trách số phận, vì sao người được chọn không phải là cô?
Giờ đây, khi tình yêu đã cạn kiệt, cô chợt nhận ra, mọi chuyện cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Tiếng còi tàu vang lên, chuyến tàu định mệnh sắp khởi hành. Cô hít sâu một hơi, nói với người đàn ông ở đầu dây bên kia bằng giọng điệu bình thản đến lạ.
"Anh yên tâm. Cả cuộc đời này, tôi sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa..."
*THÁC ÁI: Quá yêu (lời khiêm tốn, tỏ ý cám ơn đối với sự yêu thương của người khác)*
Đang tải bình luận...
Chia sẻ cảm nhận của bạn về truyện này.
Đang tải bình luận...
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!
Chia sẻ ý kiến của bạn về truyện "Thác Ái".