Cái gì đây? Tên ngốc này điên rồi sao? Không quen không biết tự dưng chạy theo cô tạo gì? Hả? Mất trí nhớ thì đến bệnh viện báo danh đi đến, cả ngày cứ bám riết lấy cô tạo chi? Cô cũng đâu phải là mẹ hắn? Gì cơ? Muốn ở bên cạnh cô? Duy nhất cần phải ở bên cạnh cô? Mãi mãi ở bên cạnh cô? Điên rồi điên rồi, cô hết sức sự nhặt được một kẻ điên rồi. Được rồi, cô thừa nhận tên ngốc này có chút khỏe vạm vỡ, có chút cao không nhỏ, có chút xinh đẹp trai, còn có chút, khụ, là vô cùng vô cùng nghe lời, cho cho nên, thôi thì miễn cưỡng giữ hắn lại làm chân chạy vặt cũng được. Nhưng mà... Luôn mồm gọi cô bằng cái từ ' bé con ' thiếu chí khí kia là giữ ý gì? ... Hắn bị thiểu năng, cô nhịn. Không phải ngẫu nhiên mà suốt ngày giương đôi mắt tròn xoe đầy ắp tín nhiệm kia nhìn cô khiến cô phải chột dạ là ra làm sao? ... Trí tuệ hắn hiện tại chỉ như đứa nhỏ, cô nhịn. Cứ nhìn ngắm cô là toét miệng ra nở nụ cười ngây ngô, thỉnh thoảng còn phát điên nhào tới ôm cô quay vòng vòng là lên cơn gì như vậy? ... Hắn là bệnh nhân, cô nhịn. Khụ, mặc dù rất không muốn thừa nhận, thế nhưng, kỳ thực ngoài vô vàn những phiền toái hắn mang đến cho cô, hắn cũng có một chút ưu điểm đấy, giả dụ như, đối với hắn lời cô mãi mãi là thánh mỗi, kẻ cô không ưa chắc chắn là người khó coi, hắn sẽ tự động đưa vào danh sách cần xử lí... Cô thừa nhận mình càng ngày càng yêu quý cái tên ngốc ngây thơ đến ngu đần này rồi. .. chẳng còn gì để bàn cãi. Chỉ có điều, một lúc tên ngốc không còn là tên ngốc nữa, cô phải đối xử với hắn tựa như thế nào đây? ...