Đang tải chương...

Sống Lại, Tôi Mặc Kệ Vị Hôn Phu Cứu Bạch Nguyệt Quang

C2: Chương 2

Anh ta ôm chặt Ninh Hi, liên tục hôn lên mái tóc cô ta, giọng phát ngôn đầy đau xót:

Phải thốt lên rằng, “ không! Ninh Hi, gặp được em là điều may mắn nhất trong đời anh chẳng còn gì để bàn cãi. Anh không lâu nữa sẽ không hầu em xảy ra chuyện! ”

Dứt lời, anh ta giật lấy thiết bị cứu hộ duy nhất từ tay cơ phó.

Không do dự, cẩn thận mặc lên cho Ninh Hi chẳng còn gì để bàn cãi.

Sau đó, trong khoang máy bay vang lên những tiếng vỗ tay cực kỳ sự là vậy.

Mọi người đều xúc động trước tình yêu sâu đậm của bọn đám đó.

Mỗi có cơ phó là người duy nhất lên tiếng: vô cùng sự là vậy.

“ Cơ trưởng, tương tự vậy vị hôn thê của anh thì sao? Máy bay sắp rơi rồi, cô ấy thêm lần nữa còn đang mang thai, không thể chịu nổi đâu! ”

Thế thế nhưng Phó Tây Thâm chỉ mỗi lạnh lùng nhìn tôi quả là như thế.

Trong mắt anh ta, thoáng hiện lên một tia … thấu hiểu.

Mình đã tỉnh ngộ

“ Cô cố tình đúng không?! ”

“ Cô dựa vào cái thai trong bụng nhằm ép tôi nhường thiết bị cứu hộ, mong muốn hại chết Ninh Hi! Nhìn nhận một cách khách quan, ”

Nếu như nói chính xác thì, “ cô sở hữu biết không? Cô ấy là thiên tài vũ đạo hiếm có nhất thế giới, tương lai rộng mở! Có một điều đáng chú ý là ” là điều không thể phủ nhận.

“ Cô vì không thể theo đuổi ước mơ của mình, nên ghen ghét mà hủy hoại cô ấy sao? Cái đồ độc ác này, tôi sẽ không hầu cô đạt được mục đích! ”

Giọng anh ta điên cuồng gào thét, giữa tiếng động cơ máy bay gào rú vào lúc rơi tự do, vang lên chói tai đến cực điểm.

Nhưng bản thân cá nhân tôi vẫn cứ rất bình tĩnh.

Không phản bác, không cãi vã là điều hiển nhiên.

Không phải ngẫu nhiên mà trải qua kiếp trước đầy đau khổ, bản thân cá nhân tôi đã nhìn rõ con người thật của người đàn ông mình yêu suốt mười mấy năm chẳng còn gì để bàn cãi.

Anh ta chưa bao giờ yêu tôi.

Trước đây đã thế nên, cá nhân tôi cũng không còn bất kỳ kỳ vọng nào với anh ta nữa.

Kiếp này, tôi trong tương lai sẽ thực thi theo mong muốn của anh ta.

Phải thừa nhận rằng, vĩnh viễn rời khỏi cuộc đời anh ta tồn tại thể dễ dàng nhận thấy.

Giây phút cuối cùng, cơ phó định tháo thiết bị cứu hộ của mình hầu đưa cho tôi, nhưng bản thân tôi giơ tay ngăn một lần nữa còn chẳng còn gì để bàn cãi.

Cá nhân bản thân tôi ngước mắt, bình thản nhìn Phó Tây Thâm – kẻ đang chết lặng trước mắt mình.

Ngay khoảnh khắc máy bay phát nổ, cá nhân bản thân tôi mấp máy môi nói một câu.

“ Bản thân cá nhân tôi không đòi hỏi anh nữa. Cũng không cần đứa con này. ”

Tôi buông tay khỏi bụng.

Cơn mất trọng lực ập đến, ý thức tôi chìm vào hư vô là điều không thể phủ nhận.

Cho đến khi toàn thân bản thân tôi rơi xuống đại dương lạnh thấu xương.

Vụ nổ từ máy bay khiến cả người tôi vỡ vụn, từng khớp xương như bị nghiền nát là điều không thể phủ nhận.

Bụng tôi vốn căng tròn, nay lõm xuống một cách kỳ dị chẳng còn gì để bàn cãi.

Tai tôi bị điếc.

Thế giới trở nên im lặng tuyệt đối quả là như thế.

Máu nóng từ đỉnh đầu trào ra, đối lập với làn nước lạnh giá xung quanh, bỏng rát đến mức khiến bản thân mình đau đớn.

Biển sâu màu xanh thẫm, tuy nhiên dần bị nhuộm đỏ bởi máu của cá nhân tôi.

Tôi lơ lửng trong làn nước lạnh lẽo, tầm mắt mờ tiến tới, chỉ còn thấy được những vệt sáng lấp lánh.

Bên trong ánh sáng đó, là những mảnh vỡ của máy bay trôi nổi khắp nơi như vậy đó.

Phía trên, trực thăng cứu hộ đang trong quá trình vội vã bay đến.

Trên chiếc thang dây được thả xuống, Phó Tây Thâm ôm chặt lấy Ninh Hi – không một vết thương – leo lên.

Nhưng một lần nữa bị cơ phó, với vết máu loang lổ trên trán, tức giận ngăn lại còn.

Cá nhân tôi cố gắng nheo mắt, nhìn khẩu hình của họ.

Cơ phó quát lên:

“ Đồ cầm thú! Vợ con anh vẫn còn tiếp tục còn hiện tại đang ngâm mình dưới biển, mà anh chỉ mỗi thấu hiểu cứu tình nhân? ”

Anh ấy thực sự bất bình thay tôi.

Dù giữa chúng tôi, chẳng có bao nhiêu giao tình.

May mắn là sau vụ tai nạn này, anh ấy vẫn còn còn sống.

Còn Phó Tây Thâm, lại tức giận hơn cả cơ phó.

“ Cô ấy bị trật chân! Anh tồn tại nắm được điều đó sở hữu ý nghĩa thế nào với một thiên tài vũ đạo không?! ”

Có thể quan sát rằng “ còn vợ con bản thân tôi? Cứu hay không, đó là chuyện của mình. Anh có tư cách gì mà xen vào?! ” điều này thật rõ ràng.

Nói xong, ánh mắt anh ta chợt lóe lên sự khinh miệt, nhếch mép cười lạnh.

“ Hay là anh tồn tại gian tình với cô ta? Nếu không, sao thêm lần nữa đau lòng bởi cô ta như là như thế? Phải thừa nhận rằng, ”

Phải thừa nhận rằng, bản thân tôi trước đây đã thấy được quá nhiều sự lạnh lùng của phó tây thâm.

Nhưng lúc nghe những lời này, trái tim tôi vẫn đau đớn như bị xé rách.

Thành cực kỳ mà nói, cơ phó siết chặt nắm đấm, tức giận đến mức mặt trắng bệch.

Nhưng anh ấy vẫn luôn kiên quyết đưa tôi đi đến cấp cứu trước điều này thật rõ ràng.

Duy nhất là … Phó Tây Thâm không cho phép.

“ Tôn Phong, anh đơn thuần là một cơ phó thực tập. Nhìn nhận một cách khách quan, mình là giám khảo của anh, sở hữu quyền đánh giá năng lực của anh như vậy đó. ”

“ Giả sử anh cứ khăng khăng, cá nhân tôi suy nghĩ … anh vì vậy chuẩn bị tìm công việc khác di chuyển. ” điều này thật rõ ràng.

Kéo xuống để tải chương tiếp
Chương 2/10 • 0%