Ngôn Hổ đối với Trịnh Ngôn Khánh mà nói đó là một cái tên vô cùng ý nghĩa.
Hắn biết rõ Ngôn Hổ mặc dù vậy không dám hỏi thăm, đơn thuần có thể vụng trộm nghe ngóng, chỉ là có được tin tức cũng không nhiều.
Đơn giản là hôm nay hùng đại chuy đột nhiên nhắc tới cái tên ngôn hổ này khiến cho hắn thêm phần khiếp sợ.
Thật ra, hắn muốn hỏi thăm nhưng lại không nhận ra phải mở miệng thế nào, vạn nhất hùng đại chuy hỏi hắn tại sao lại quan tâm tới chuyện của ngôn hổ thì hắn phải trả lời thế nào? Chẳng lẽ lại phát biểu rằng mình là cháu ngoại của Ngôn Hổ hay sao? Chuyện này dĩ nhiên là không lâu nữa sẽ dẫn tới một hồi đại họa.
Đúng lúc Ngôn Khánh đang trong quá trình suy tư xem phải hỏi thăm thế nào thì Trịnh Thế An đột nhiên mở miệng.
- Đại chuy tử, Ngôn gia thôn chẳng lẽ không còn ai sống sót hay sao?
Hùng Đại Chuy khẽ giật mình lắc đầu nói:
Có một điều đáng chú ý là - ta chưa từng nghe qua tin tức này, mũi to tại sao ngươi lại có hứng thú với ngôn hổ?
Trịnh Thế An vụng trộm nhìn Trịnh Ngôn Khánh mà cười thổ lộ:
- Ngôn Khánh trước kia ước muốn chế tạo cây mã giáo, mặc dù vậy không tìm trông thấy người phù hợp, ta nhận biết lão tiểu tử ngươi chế tạo đao kiếm là hạng nhất nhưng lại không rèn được giáo.
- Ngươi vừa rồi nhắc tới Ngôn Hổ, ta nghĩ rằng nếu Ngôn Hổ còn sống tìm được hắn rồi chẳng phải Ngôn Khánh sẽ có cơ hội có được một cây giáo tốt hay sao?
Hùng Đại Chuy gãi gãi đầu:
- Chuyện này đúng là ta không rõ ràng lắm, Ngôn Hổ với điều kiện như mà còn sống thì ta đoán chừng cũng đã mai danh ẩn tích, năm đó Ngôn gia thôn gặp chuyện không may, đột nhiên chết hết không ai thấu hiểu. Cũng phải thừa nhận là về sau ta từ trong miệng của người khác mà thấu hiểu được, ngôn gia thôn cả nhà bị tàn sát là do ngôn hổ chọc phải cừu gia gì đó, về phần người nhà ngôn hổ có được ai còn sống hay không ta chưa từng nghe qua.
Ta biết, cha mẹ Ngôn Hổ chết sớm, hắn chỉ có một muội muội vẫn chưa thành gia lập thất, không biết có con nối dỗi hay không... Thực tế là, ha ha, coi như là là có thì cũng không dễ dàng tìm được, khánh oa nhi nếu như muốn luyện mã giáo thì ta hiện diện thể tìm người chế tạo một thanh cho vật đó, cho dù hơi kém so với ngôn hổ thì lấy ra luyện tập cũng không có vấn đề gì.
Ngôn Khánh kinh ngạc nhìn Trịnh Thế An, không hiểu tại sao Trịnh Thế An lại hứng thú với chuyện của Ngôn Hổ.
Trịnh Thế An thần sắc hơi lo lắng, sau khi nghe Hùng Đại Chuy giải thích thì thở ra một hơi, sau đó ông quay đầu vừa vặn tiếp cận ánh mắt của Trịnh Ngôn Khánh. Trịnh Ngôn Khánh trong lòng minh bạch: Hẳn là Trịnh Thế An vừa cho rằng mình nắm giữ quan hệ với Ngôn Hổ, nghĩ lại cũng không phải không có khả năng, Trịnh Thế An trong trường hợp như thật sự muốn nhận biết nhất định có thể thăm dò tin tức của Ngôn gia thôn, cho nên liên tưởng đến mình. Phải biết rằng Ngôn Khánh còn có một cái khóa trường mệnh còn ở trong tay của Trịnh Thế An, mà Trịnh Thế An cũng không ao ước cho hắn biết chân tướng.
Đối với tâm tình của Trịnh Thế An, Ngôn Khánh có thể hiểu được ẩn tình ở bên trong.
Ông không tồn tại con chỉ có một mình đứa cháu này, nếu giống như Ngôn Khánh ý thức chân tướng rời khỏi ông thì Trịnh Thế An làm sao giữ thể tiếp nhận được? Mọi hi vọng trên cõi đời này, lão đều đặt lên trên vai của Trịnh Ngôn Khánh, Ngôn Khánh nếu ao ước đi, Trịnh Thế An chẳng bao lâu nữa sẽ không chịu nổi.
Vương Chính mở miệng nói:
- Được rồi, được rồi, cái tên Ngôn Hổ kia hạ lạc ở đâu thì sau này hãy tuyên bố, Đại chuy tử mau mang lễ vật cho Ngôn Khánh đi.
- Ha ha, lễ vật này ta cũng tốn không ít tâm tư đó.
Hùng Đại Chuy cười cười nhẹ, đơn thuần lên chiếc xe ngựa:
- Khánh oa nhi, con tự mình xem đi.
Trịnh Ngôn Khánh nghi hoặc nhìn thoáng qua Hùng Đại Chuy, lại nhìn về phía Trịnh Thế An, chỉ nhìn Trịnh Thế An khôi phục lại vẻ bình tĩnh ngày xưa, mỉm cười ha hả gật đầu với hắn:
Phải nói rằng, - đi xem tiến, đại chuy tử vì lễ vật chuẩn bị cho con mà tốn không ít tiền bạc đó... Lão già này cũng thực có đảm lược dùng tiền, không nhớ tới lúc trước hắn vừa mới khó khăn tới bậc nào.
Quả thực, ngôn khánh dịch chuyển lên xe, vén rèm xe lên mà nhìn vào.
Không phải ngẫu nhiên mà ở bên trong đơn thuần nắm giữ một chiếc hòm gỗ, hai đầu màu đen, bên trong nắm giữ kê lót một tấm vải, ngồi ở trên là hai con chó nhỏ hai mắt nhắm chặt, hai con chó này so với những con chó bình vẫn thường thì lông dài hơn một chút, trên mắt có được nếp uốn, nhìn vô cùng đáng yêu. Ngôn Khánh bước tới, con chó nhỏ này liền mở mắt ra.
- Đây là...
Ở ngoài xe, Hùng Đại Chuy cười ha hả thổ lộ:
Nếu nói chính xác thì, - ngày hôm qua ta đi qua thông xa phố gặp được một người thổ phiên, tên kia vâng mênh kỳ chủ tới mua tùng hương, không ngờ vừa tới nơi đã từng bị người ta đánh cắp hết tiền bạc, ta nhất thời mềm lòng dẫn hắn về nhà, tên kia có một cặp thương sư tử vừa vặn sinh ra một đứa con ta đang trầm ngâm nên phải tặng cho ngươi lễ vật gì, vừa vặn mua con tiểu thương sư tử kia.
Thương sư tử giữ tên là chó Ngao Tây Tạng ở đời sau.
Chó ngao tây tạng nghe nói hình thể cực to lớn, hình dáng như sư tử, thân thể tựa như hổ, tồn tại thể xé nát sói báo, hơn nữa cực kỳ trung tâm. Trịnh Ngôn Khánh kiếp trước đã muốn nuôi dưỡng một con nhưng giá vô cùng đắt đỏ, hơn nữa sau khi mà sinh sôi nảy nở, dòng máu tinh khiết vừa không còn nhiều, không ngờ Hùng Đại Chuy lại tặng hắn một đôi ngao làm lễ vật. Ở thời đại này người ta tuyệt đối không sở hữu lai giống vì như thế đây chắc chắn là thuần chủng chính là thế.
Tiểu Ngao mở to đôi mắt nhìn Ngôn Khánh, hai mắt liền chạm vào nhau.
Ngôn Khánh nhịn không được mà vươn tay ra khẽ vỗ nhẹ vào đầu của nó, Tiểu Ngao tựa hồ giống như cũng rất thích hành động vuốt ve này, liền thè lưỡi ra liếm, Trịnh Ngôn Khánh mừng rỡ, lập tức bê cái hòm xuống quả là như thế.
Hắn cẩn thận quan sát thì nhìn thấy tướng mạo của con chó ngao này rất quái dị.
Trên mắt của vật đó có hai đạo mắt chẳng khác gì lông mi, thoạt nhìn còn tưởng nó có bốn mắt.
- Người dân tộc Thổ Phiên kia thổ lộ, cái này gọi là Thương sư tử bốn mắt, so với sư tử bình thường thì còn hung mãnh hơn.
Ta vốn mua luôn cặp thương sư tử cha mẹ nhưng người dân tộc Thổ phiên kia thà chết cũng không đồng ý, nói rằng thương sư tử này cực kỳ trung thành, cả đời chỉ mỗi nhận một chủ nhân, thường thường thứ đó mở mắt ra người đầu tiên nó nhìn cái đó sẽ nhận làm chủ nhân... A Thương Sư tử mở mắt rồi hả?
Nói cách khác Hùng Đại Chuy lúc mang tới con thương sư tử này nó còn chưa mở mắt.
Thành thật mà nói, cái này... Trịnh Ngôn Khánh càng thêm vui sướng vội vàng phát ngôn: quả là như thế.
- Đại chuy gia gia, đa tạ ông.
- Hắc hắc, ta đã từng trình bày rồi mà!
Hùng Đại Chuy toét miệng cười:
Phải nói rằng, - khánh oa nhi nhất định trong tương lai sẽ thích, lão hổ ca ông nên chịu thua dịch chuyển.
Vương Chính ở bên cạnh cười nhẹ ha hả khẽ gật nhẹ đầu.
Hùng Đại Chuy nói một chút về cách nuôi chó ngao sau đó cùng Trịnh Thế An và Vương Chính hai người tiến vào trong trúc lâu.
Ngôn Khánh ôm hai con Thương Sư tử này, trong lòng rạo rực chạy về nơi ở của mình.
Hắn bảo Mao Nha chuẩn bị một chút đệm giường, khí trời đang dần chuyển sang lạnh, không thể để tiểu Ngao bị rét là điều hiển nhiên.
- Tiểu nha, về sau hai con chó ngao này ngươi cần phải phải chiếu cố giúp ta.
Mao Nha liên tục gật đầu:
Cũng phải thừa nhận là - thiếu gia yên tâm, tiểu nữ nhất định không lâu nữa sẽ chăm sóc cho chúng thật xuất sắc.
Trịnh Ngôn Khánh cười ha hả nhìn hai con tiểu ngao trong ổ, đột nhiên vươn tay, vỗ vỗ con thương sư tử lớn hơn rồi nói: như vậy đó.
- Ngươi gọi là Tứ Yêu, là ca ca, còn ngươi gọi là Tứ Nhãn, là đệ đệ.
Trong truyền thuyết, hai con lang thần cũng chính là chó ngao bốn mắt.
Trịnh Ngôn Khánh nhìn thấy vậy cũng hơi thú vị.
Hắn đứng người lên đang chuẩn bị rời khỏi thì đã thấy Mao Nha ở bên cạnh lắp bắp khuôn mặt đỏ bừng, tựa hồ như muốn phát biểu ra suy suy xét của mình.