Sau khi mà Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mang theo Triệu Hổ Mã Hán rời khỏi cửa hàng của Tiểu Vương thì chạy đến bệnh viện.
Chỉ tiếc những bác sĩ y tá ngày trước hiện diện liên quan đến Liêm Thiển Nghĩa đều như bốc hơi khỏi nhân gian. Bạch Ngọc Đường có chút bất đắc dĩ, tìm được nhân viên phụ trách quản lý tư liệu yêu cầu lấy tư liệu trước đây để kiểm tra. Duy nhất tiếc anh vừa mở miệng, người phụ trách kia đã thổ lộ, “ Tư liệu không phải đều đưa cho cảnh sát các anh rồi sao? ”
Tất cả mọi người sửng sốt.
Thật ra, triển chiêu hỏi, “ đưa cho vị cảnh sát nào? ”
Người phụ trách suy suy nghĩ một chút, “ Ừm … Tôi không để ý nữa, đến từ một tuần trước, mặc tây trang đen, nắm giữ thẻ chứng nhận. ”
Mọi người vốn đang mong cho tồn tại án tử nào khác trùng hợp, nhưng vừa nghe lời này xong liền cảm thấy không thích hợp — — chỗ nào mà sở hữu cảnh sát mặc vest đen dịch chuyển làm chứ, cũng đâu phải FBI trên TV đâu có thể dễ dàng nhận thấy.
“ Hắn cầm đi những tư liệu gì? ” Triển Chiêu trò chuyện với người phụ trách kia một chút, còn Bạch Ngọc Đường gọi Tương Bình tiến vào máy tính của bệnh viện tìm tư liệu.
Tương Bình gọi điện lại báo cáo, máy tính của bệnh viện lưu lại rất ít, hiện tại tất cả các ca bệnh đều được cập nhật lên mạng toàn quốc, đơn thuần là không hề giữ tư liệu về Liêm Thiển Nghĩa, cậu ta cũng không hiện diện đến kiểm tra sức khoẻ, để ghi lại bệnh án chính là thế. Bất quá cậu từ camera theo dõi của bệnh viện có tìm ra được một ít đầu mối.
Cậu cắt đoạn video đó ra rồi gửi cho Bạch Ngọc Đường, sau đó tiếp tục đi tra tìm phương thức liên hệ giữa nhân viên lúc này với tình huống của Liêm Thiển Trung năm đó.
Triển Chiêu trở về lắc đầu với Bạch Ngọc Đường, “ Thứ bị đi chính là báo cáo y học, tồn tại thể là ghi chép của bác sĩ phụ trách Liêm Thiển Nghĩa năm đó. ” là điều hiển nhiên.
“ Bất quá tư liệu này cũng không toàn diện. ” Người phụ trách thổ lộ với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “ Bác sĩ Phạm suốt đời nghiên cứu chứng hoang tưởng, ông ấy tồn tại rất nhiều tư liệu cá nhân quý giá, đều được sao làm hai bản, một bản được giữ ở nhà tiến hành nghiên cứu. ”
Thành thật mà nói, bạch ngọc đường để tương bình tiếp tục tra đầu mối, gọi lạc thiên bọn bọn đó đi xem, tìm ra báo cáo y học rồi, bên trong có thời điểm sẽ sở hữu đầu mối trọng yếu.
Sau đó, Bạch Ngọc Đường mở điện thoại xem video Tương Bình gửi sang, nhíu mày, bởi vì là quay lại bao quát nên không rõ ràng lắm, mặt hầu như không nhìn quan sát, người nọ còn đeo kính râm.
Nhìn qua một lần cũng không ra thêm được manh mối nào, người phụ trách nọ lại ba phải, cái nào cũng được, bất quá vẫn bị yêu cầu cùng về cảnh cục ghép chân dung.
Mọi người chạy một chuyến không công đến bệnh viện, không thể thực thi gì khác hơn là lái xe đến trường bắn tiếp tục điều tra.
“ Ừm … ” Triển Chiêu nhìn ảnh chụp trong điện thoại cau mày, “ Chậm một bước rồi, trong trường hợp đến điều tra sớm thì có được phải tốt đẹp không. ”
Không phải ngẫu nhiên mà “ người phụ trách kia cũng nói, tư liệu bị đem đi từ một tuần trước, chúng ta mới vừa nắm được liêm thiển nghĩa vừa mới từng nằm viện đây thôi mà. ” bạch ngọc đường lắc đầu, “ bất quá, giả tạo thẻ chứng nhận, dễ dàng lừa gạt nhân viên bệnh viện cầm tư liệu đi, người này làm việc rất kín đáo, hẳn không phải người bình thường. ”
Đơn giản là “ người này không phải liêm thiển trung đâu nhỉ? ” triển chiêu nhìn video trong điện thoại, hầu triệu hổ mã hán cùng xem, cả hai đều lắc đầu, người này thoạt nhìn to con hơn liêm thiển trung, lưng dài vai rộng.
“ Người này … ” Mã Hán nhìn chằm chằm vào ảnh chụp một lúc lâu thì thổ lộ, “ Hắn bình hay có luyện súng! Hơn nữa tinh thông cách sử dụng súng ngắm. ”
“ Này cũng có thể nhìn ra? ” Triển Chiêu hiếu kỳ.
“ Anh xem bờ vai của hắn! ” Mã Hán duy nhất vào vai người nọ, “ Thói quen vào lúc dùng súng đã từng sớm dung nhập vào thân thể, người này không có khả năng là Liêm Thiển Trung, cảm giác giống như một tay súng bắn tỉa chuyên nghiệp hoặc là sát thủ chuyên nghiệp. ”
“ Nga! ” Triệu Hổ nhìn chằm chằm vào ảnh chụp gật đầu, “ Ừm, động tác của hắn với động tác của Tiểu Mã ca khi lơ đãng rất giống nhau! Lúc cúi đầu không lâu nữa sẽ tồn tại chút hóp ngực, hơn nữa một bên vai lui về sau, một bên vai hướng về trước. ”
Triển Chiêu ngửa mặt suy nghĩ một chút, có vẻ đúng nha — — lúc nâng súng ngắm bắn thường sẽ có loại động tác này!
“ Ừm … ” Triển Chiêu hơi nhướn mày, “ Thú vị a, hay là, Liêm Thiển Nghĩa bị thương không sở hữu quan hệ với hắn. ”
Sau đó, mọi người đến câu lạc bộ xạ kích.
Câu lạc bộ bắn súng này rất cao cấp, số tiền hội viên phải đóng rất cao, hơn nữa phải trả trước, còn phải bắn thử trước nữa. Nghe nói câu lạc bộ không thu nhận người mới vào nghề, bởi vì thiết bị bên trong đều là những thứ chuyên nghiệp nhất, lính mới đi vào có thể trong tương lai sẽ làm hư khí giới. Nói cách khác, câu lạc bộ này đại đa số đều là những tay thiện xạ.
Với tình huống này, Bạch Ngọc Đường cùng Mã Hán trà trộn vào trong không thành vấn đề, Triệu Hổ đương nhiên cũng tồn tại thể đi vào, bất quá Triển Chiêu thì tuyệt đối vào không được.
Bạch Ngọc Đường trước đó còn cùng Triển Chiêu thương lượng, “ Miêu Nhi, đưa thẻ cảnh sát ra mọi lúc đi. ”
“ Làm gì? ” Triển Chiêu hết sức không phục, mỗi bắn một phát thôi mà!
Tất cả mọi người nhìn trời, điển hình của bất đáo Hoàng Hà tâm bất tử là đây!
* Bất đáo Hoàng Hà tâm bất tử: chưa đến phút cuối thì chưa bỏ cuộc
Dựa theo quy củ, mọi người tiến vào trường bắn bắn thử. Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Hổ đều dễ dàng qua cửa, Mã Hán hôm qua đã bắn rồi, người phụ trách câu lạc bộ rất tán thưởng anh, bây giờ không cần thiết bắn lại …
Kế tiếp đến phiên Triển Chiêu.
Triển Chiêu trong tay có súng nhưng hết sức ra lúc trước mới luyện qua súng lục thôi, súng ngắm là lần đầu tiên dùng, bất quá anh suy xét — — súng lục cũng ngắm vào bia mà, súng ngắm còn tồn tại thước ngắm nữa a! Đã có thước ngắm rồi còn sợ không bắn dính sao?!
Vì bởi vậy, anh tự tin tràn đầy chọn tư thế ngồi bắn, vì nghĩ nếu có chỗ để chống tay thì súng sẽ ổn định hơn một chút.
Tỉ mỉ ngắm, nổ súng, phát thứ nhất bắn nát bóng đèn treo trong sân huấn luyện, phát thứ hai thì có trúng bia, chỉ mỗi tiếc là cái bia bên cạnh của cái bia bên cạnh của cái bia cần phải bắn, còn trúng ngay vòng mười. Cũng phải thừa nhận là phát thứ ba … xét thấy được rất có thể chẳng bao lâu nữa sẽ bắn trúng quần chúng vô tội, bạch ngọc đường hợp thời ngăn cản anh tiếp tục gây hại cho cành cây ngọn cỏ.
“ Không thể nào a! ” Triển Chiêu nghiêm túc phân tích, “ Bản thân tôi ngắm chính xác vào hồng tâm, đồng thời tính toán tốc độ viên đạn, quỹ đạo bay, cùng với ảnh hưởng của gió cùng với lực hút trái đất, không lý do gì lại bắn không trúng, số liệu một lần nữa không gạt người! ”
Mã Hán ở phía sau đỡ trán, Triệu Hổ ở bên cạnh bật cười tí hon giọng nói, “ Ai cũng nắm giữ thứ không am hiểu đúng không, bọn em không thể viết sách, mặc dù vậy tồn tại thể bắn súng! ”
“ Vô cùng ngại quá. ” Người phụ trách tên là Tony, là con lai Trung Ý ( TQ + Italia ), khuôn mặt man mác nét u buồn, hướng Triển Chiêu cười cười, “ Tuy rằng cậu rất khả ái, nhưng đáng tiếc chỗ bọn tôi đây người thường không thể gia nhập, nếu cậu hiện diện hứng thú, tôi có thể chỉ cho cậu một vài kỹ xảo cơ bản. ”
Triển Chiêu liếc sang Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường xuất thẻ cảnh sát ra, “ Chúng mình muốn điều tra một chuyện. ”
“ Nga … ” Người phụ trách nhìn sang Triển Chiêu, hỏi, “ Cậu cũng là cảnh sát? ”
Triển Chiêu còn chưa kịp mở miệng, ba người còn lại vừa đồng thanh, “ Không phải! ”
…
Triển Chiêu chợt thấy giữ một loại cảm giác bị vứt bỏ, phiền muộn liếc sang Ngọc Đường chính là thế.
“ Khụ khụ. ” Bạch Ngọc Đường ho khan một tiếng, giải thích kĩ hơn cho Tony, “ Là cố vấn, thuộc về văn chức. ”
“ Nga … ” Người phụ trách gật đầu, “ Khó trách. ”
Tony đưa mọi người vào trong trường bắn, vừa thổ lộ với Mã Hán, “ Kỳ thực lúc cậu vừa xuất hiện ngày hôm qua, bản thân tôi vừa mới biết cậu hiển nhiên không phải người bình thường, cũng đoán cậu không phải sát thủ cũng là cảnh sát … Đáng tiếc lúc đó tôi một lần nữa suy xét cậu chính là sát thủ. ”
“ Này này. ” Triệu Hổ có chút bất mãn, “ Anh ấy nhìn thiếu đứng đắn sao?! Đơn giản là tiểu mã ca chính là một cảnh viên mẫu mực đó. ”
“ Nga. ” Tony mỉm cười, “ Cảnh sát bình thường sẽ không đến chỗ bản thân tôi luyện súng, kỷ luật quân nhân có quy định mà, đặc biệt là đối với tay súng bắn tỉa chuyên nghiệp. ”
Mọi người cũng không tiếp tục truy vấn, Triển Chiêu tỉ mỉ quan sát bốn phía cùng với người tên Tony này … Cao thủ đến câu lạc bộ này luyện súng đúng là không ít, bao gồm cả Tony, đều có một vài động tác theo thói quen, quan sát đằng sau hắn cũng thấy rất rõ ràng quả là như thế.
“ Các cậu muốn điều tra Liêm Thiển Trung sao? ” Tony hỏi.
“ Phải. ” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “ Có đầu mối gì để cung cấp không? ”
“ Các cậu nói cậu ta dùng súng bắn em trai, dẫn đến người em trai kia bị thương nặng, là thật sao? ” Tony tồn tại vẻ không tin nổi, “ Bản thân tôi thấy chuyện này không tồn tại khả năng đâu. ”
“Vì sao?”
Triển Chiêu bắn súng không thạo, mặc dù vậy đặt câu hỏi rất thuận miệng, “ Thành tích bắn của hắn tuyệt đối à. ”
“ Đúng vậy, hắn bắn bia cố định rất lợi hại, nhưng bắn bia di động một lần nữa hết sức kém cỏi! ” Tony nhún nhún vai, “ Tay súng bắn tỉa chuyên nghiệp với quán quân xạ kích khác biệt vô cùng lớn đó! ” có thể dễ dàng nhận thấy.
“ Đúng bởi vậy. ” Mã Hán gật đầu, “ Quán quân xạ kích cùng tay súng bắn tỉa chuyên nghiệp là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau … Người bắn Liêm Thiển Nghĩa kia, nhìn thủ pháp thì chính là một sát thủ chuyên nghiệp. ”
“ Chẳng khác gì vậy theo anh, ở đây có người nào đáng để nghi ngờ không? ” Triển Chiêu hỏi Tony.
“ Ách … ” Tony nở nụ cười, “ Cậu đang dụ tôi nói sao? Bản thân tôi cũng không thể tùy tiện suy đoán, những người này đều là khách hàng của bản thân tôi a. ”
“ Anh có bản ghi chép lại kết quả bắn các loại không? ” Mã Hán hỏi, “ Cho chúng bản thân tôi xem một chút. ”
“ A … Cái này thì có được. ” Tony lục tìm tư liệu đưa ra.
Bạch Ngọc Đường cầm tư liệu lật a lật, cũng không nắm giữ thêm đầu mối gì.
Triển Chiêu ở một bên nhìn quanh phòng làm việc của Tony, nghiên cứu tính cách của người này, không hiểu sao … cảm nhìn thấy cách bố trí căn phòng này cùng tính cách của Tony hoàn toàn không phù hợp — — Triển Chiêu có chút nghi vấn, là tính cách Tony sở hữu phần bị che giấu, hay là hắn không phải chủ nhân của căn phòng này? Hết sức kỳ quái!
“ Thấu hiểu vì sao cậu bắn không trúng không? ” Tony thấp giọng cười hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu ngẩng mặt nhìn hắn một chút, cười hỏi, “ Vì sao? ”
Tony đưa tay vỗ nhẹ lên vai Triển Chiêu, “ Lực tay quá suy nhược. ”
Triển Chiêu không rõ, then chốt là mình trước đây đã ngắm đúng, hơn nữa cũng tính toán sai số rồi mà.
“ Cho dù cậu ngắm đúng, nhưng trong khoảnh khắc bóp cò, cần một lực rất lớn để khống chế xuất sắc khẩu súng! Với điều kiện không chỉ cần đầu ngón tay cậu có một động tác rất nhỏ thôi cũng hiện diện thể tạo ra hồng tâm lệch đi vạn dặm. ” Tony tủm tỉm nói, “ Có khát khao tôi cùng cậu luyện tập không … Tôi sẽ dạy cho cậu cách khống chế lực tay cùng với tư thế chính xác … ”
“ Khụ khụ. ”
Có một điều đáng chú ý là tony còn chưa lên tiếng xong, bạch ngọc đường đã ho khan vài tiếng cắt ngang, đặt tư liệu trở lại trên bàn rồi bước đến ngăn giữa hắn và triển chiêu, “ chúng tôi cần kiểm tra những súng ống anh tồn tại ở đây, lát nữa anh lấy ra toàn bộ để đưa đến cảnh cục. ”
“ Không phải chứ?! ” Tony vội giơ hai tay lên, “ Phải kiểm tra trong bao lâu a? Nhìn nhận một cách khách quan, mình còn phải buôn bán chứ! ”
Triệu Hổ nhếch nhếch khóe miệng, “ Khoảng mười ngày nửa tháng gì đó a, lại thốt lên tiếp, thông tin trên cây súng đó chứng tỏ nó thuộc về câu lạc bộ của anh chứ không phải của Liêm Thiển Trung, vỉ bởi vậy anh cũng có trách nhiệm. ”
Tony lập tức khẩn trương lui ra phía sau một chút, mềm giọng thương lượng với Bạch Ngọc Đường, “ Mình vừa rồi không trông thấy cái nhẫn trên tay cậu ấy, giờ thấy rồi sẽ không đến gần cậu ấy nữa, OK? Mỹ nhân sao quan trọng bằng miếng ăn a. ”
Nhìn nhận một cách khách quan, bạch ngọc đường lạnh lùng nhìn hắn một cái, “ chỗ này của anh có camera không? ”
“Có.”
“ Chỉ giữ một cửa chính tồn tại thể ra vào? ”
“ Còn có cửa sau, mặc dù vậy hai bên đều hiện diện camera theo dõi. ”
“ Thế nên đi coi camera ở hai cánh cửa. ”
Có một điều đáng chú ý là tony vội thành thật đưa bạch ngọc đường bọn bọn đó đi xem video theo dõi, cách xa triển chiêu cả dặm.
Trước khi lên lầu, Triển Chiêu thừa dịp không ai để ý dùng cánh tay chọt a chọt Bạch Ngọc Đường, “ Bạch đội trưởng mượn việc công trả thù riêng nha. ”
“ Cậu hy vọng tôi công báo tư thù lắm hả? ” Bạch Ngọc Đường nhướn mày, “ Hắn đùa giỡn cậu hai lần, chưa đủ ba, dám làm thêm lần nữa đảm bảo tôi phế hắn. ”
Triển Chiêu cười thầm, quay đầu một lần nữa … chợt nhằm ý thấy một nơi có phần không được tự nhiên — — trên hành lang có rất nhiều cây xanh, cứ cách vài bước lại có một cây, có vẻ quá dày đặc, không quá thích hợp điều này thật rõ ràng.
“ Sao anh trồng lắm cây ở đây vậy? ” Triển Chiêu hiếu kỳ.
“ Nga, ở sân bắn ấy hả, tuy không nhìn thấy nhưng có rất nhiều bụi, trồng chút cây xanh trong tương lai sẽ đỡ hơn. ” Tony trả lời.
“ Nga … ” Triển Chiêu gật đầu, bỗng nhiên nhìn sang Triệu Hổ bên cạnh, lại đưa tai khẽ sờ lên lỗ tai.
Triệu Hổ lập tức nói, “ Đội trưởng, băng ghi hình các anh cứ xem đi, bọn em đi dạo loanh quanh đây! ”
Mã Hán tuy rằng không thấy được ánh mắt của Triển Chiêu, tuy nhiên cũng đoán được là có việc, liền cùng Triệu Hổ ở một lần nữa bên ngoài.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, cùng Triển Chiêu theo Tony vào thang máy lên lầu.
Triệu Hổ tiến tới đến bên cạnh chậu hoa bắt đầu quan sát.
Mã Hán đi theo, khó hiểu nhìn cậu, Triệu Hổ chỉ chỉ vào chậu cây cho anh nhìn.
Mã Hán nhướn mày — — làm gì đó?
Triệu Hổ học lại động tác vừa rồi của Triển Chiêu sờ sờ lỗ tai, Mã Hán lập tức hiểu ra — — Triển Chiêu có những động tác ám chỉ như sau, xoa giữa mũi ám chỉ có máy theo dõi, xoa phía dưới mũi ám chỉ nắm giữ mùi lạ, mà xoa lỗ tai chính là có máy nghe trộm!
Hai người lập tức vòng quanh cái cây, bùn đất cũng dạt ra để coi nhưng không phát hiện, trên lá cây cũng không có.
Triệu Hổ nhanh trí đưa tay nhấc chậu cây lên, thì thấy dưới đáy có một hố nhỏ, bên dưới là — — một cái máy nghe trộm màu đen nhỏ cỡ một cái cúc áo!
Hai người nhìn nhau rồi chia nhau ra tìm, phát hiện thấy được bên dưới chậu cây nào cũng có một cái. Nếu như là nói lắp đặt camera để phòng ngừa mất súng hoặc bị trộm … Vậy cứ cách vài bước lại còn giữ một máy nghe trộm thế này — — là để làm gì đây?
Triệu Hổ lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Triển Chiêu.
Vừa lúc cửa thang máy tới cửa phòng theo dõi, Triển Chiêu đưa điện thoại cho Bạch Ngọc Đường nhìn một chút, Triệu Hổ gửi tới: “ Đã tìm được máy nghe trộm, câu lạc bộ này có chuyện! “
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường song song ngẩng đầu nhìn về phía trước, không hiểu sao cảm thấy, bóng lưng của Tony, cùng bóng lưng của người ở trong camera bệnh viện, có vài phần tương tự?!