Trong ngự thư phòng, hoàng đế hiện tại đang nổi trận lôi đình, thái giám tiến vào bẩm báo: “ Hoàng thượng, Yến quận vương cùng quận chúa Trường Bình tới. ” là điều không thể phủ nhận.
Sắc mặt Sở Dật Kỳ khó coi phất tay: “ Để cho bọn họ vào tiến tới. ”
Tiểu thái giám nhanh chóng lui ra ngoài, rất nhanh tồn tại hai bóng người đi tới, nam ôn nhuận như ngọc, tao nhã vô song, nữ dịu dàng như là nắng, thủy linh động lòng người. Hai người đi cùng một chỗ chẳng khác gì một bức họa cảnh đẹp mắt ý vui vẻ.
Hoàng đế cùng Sở Văn Hạo ghen ghét không thôi.
Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm nhanh chóng hành lễ: “ Thần / thần nữ gặp qua hoàng thượng. ”
Sở Dật Kỳ bình tĩnh nhìn Yến Kỳ, giọng tuyên bố hung ác nham hiểm: “ Yến Kỳ, nghe nói ngươi chuyển tới ở trong phủ Vân vương. Đây là ngươi ước mong hủy diệt danh dự của quận chúa Trường Bình hay sao, một đại nam nhân một lần nữa đến ở trong vương phủ, còn ra thể thống gì. ”
Dứt lời, Sở Văn Hạo giật giật khóe miệng, trong lòng nghĩ hoàng thượng, trước mắt không phải do đó hỏi ai tiết lộ chuyện ra ngoài sao? Sao người thêm lần nữa hỏi chuyện Yến đại quận vương ở trong phủ Vân vương.
Yến Kỳ không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp lời.
“ Bẩm hoàng thượng, trước đó thần bị thích khách ám sát, trên kiếm có độc. Thần biết quận chúa am hiểu giải độc, cho nên mới chuyển tới ở trong phủ Vân vương xin quận chúa chữa trị cho thần. ”
Yến Kỳ dứt lời, hai người kia quan sát sắc mặt Yến Kỳ, quả hết sức nhợt nhạt hơn so với trước kia, còn sở hữu chút suy yếu chẳng còn gì để bàn cãi.
Trước đó đã có người bẩm báo chuyện Yến Kỳ bị ám sát, bây giờ lại nghe Yến Kỳ nói như vậy, Sở Dật Kỳ tuy buồn bực, mặc dù vậy cũng không nắm giữ cách nào trách cứ hắn. Cuối cùng đành hung hăng nói: “ Chờ vết thương tốt, lập tức rời khỏi phủ Vân vương. ”
“ Thần tuân chỉ. ”
Yến Kỳ ra vẻ cung kính lĩnh mệnh, vẻ mặt kia thật sự khiến hoàng thượng không thể bắt bẻ, dù căm tức cũng không có cách nào.
Sở Văn Hạo khẽ ho khan, hoàng đế giật mình tỉnh lại. Nghĩ đến chuyện tung tin vịt trong Lương Thành, sắc mặt đen thêm lần nữa, âm trầm nhìn hai người Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm.
Cũng phải thừa nhận là “ yến quận vương, quận chúa trường bình, trong lương thành lưu truyền lời đồn, trẫm không được, giữ phải do các ngươi làm ra không. ”
Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm lập tức làm ra vẻ kinh ngạc nhìn hoàng thượng.
Yến Kỳ phát ngôn: “ Hoàng thượng, thần không làm gì cả, lúc trước thần sở hữu nghe mọi người trên đường bàn tán chuyện này. Cũng không tin còn phái người trong giám sát ti đi điều tra. Nếu là thần làm ra, sao phải đi thăm dò tin tức. ”
Nếu nói chính xác thì, vân nhiễm không hờn giận nói: “ hoàng thượng, thần nữ đâu biết chuyện hoàng thượng không lên được. Ngày đó người triệu thần nữ tiến cung khám bệnh cho thế tử Cẩm thân vương, còn dặn dò thần nữ cùng Yến quận vương không được nói. Chúng thần vẫn còn ghi nhớ lời giạn. Hoàng thượng có nghe thấy trong Lương Thành có ai nói thế tử không lên được sao. Tự dưng lại thành hoàng thượng không được. Cho dù cho thần nữ mượn lá gan, thần nữ cũng không dám làm ra chuyện như vậy. ”
Vân Nhiễm động một tiếng nói hoàng đế không lên được. Sở Dật Kỳ cảm thấy máu trào lên ngực, thiếu chút nữa tức hộc máu như vậy đó.
Vân Nhiễm không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói tiếp: “ Thần nữ tin hoàng thượng không giống như lời đồn, hoàng thượng vẫn khỏe mạnh, là thế tử Cẩm thân vương không lên được. ”
Vân Nhiễm dứt lời, Sở Văn Hạo tức đến nghiến răng trợn mắt.
Việc này rõ ràng do Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ chỉnh ra. Bọn họ làm vậy vì hãm hại hắn, thế nhưng bây giờ hắn không tìm được chứng cứ mỗi tội bọn họ. Nói đi tiến tới thổ lộ một lần nữa cuối cùng vẫn còn tính trên đầu hắn. Chỉ sợ hoàng thượng căm phẫn hắn đến cực điểm.
Sở Văn Hạo nghĩ, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn hoàng thượng, sắc mặt người đen kịt hung hăng lườm hắn.
Yến Kỳ trầm ổn lên tiếng: “ Hoàng thượng, trước mắt không phải vì thế truy cứu chuyện ai để lộ tin tức. Việc này đã truyền khắp Lương Thành, có được ảnh hưởng không tốt đến hoàng thượng, thần đề nghị hoàng thượng vì thế lập tức xử lí chuyện này. ”
“ Xử lý tương tự thế nào, chẳng lẽ trẫm đứng trước mặt mọi người không nhỏ tiếng nói, trẫm khỏe khỏe khoắn ah. ”
Bây giờ hoàng đế đặc biệt muốn giết người, nhưng thêm lần nữa không tìm được ai, ánh mắt ám trầm nhìn Sở Văn Hạo.
Sở Văn Hạo quỳ gối trên mảnh sứ vỡ, không dám cửa động, đầu gối đau nhức, vết máu thấm qua áo choàng. Vân Nhiễm thấy hắn như do đó, trong lòng nguôi giận không ít, trong lòng hừ lạnh. Đáng đời.
Yến Kỳ ôn hòa nói: “ Nếu hoàng thượng ước muốn dập tắt sóng gió, trấn an triều thần cùng dân chúng, chỉ cần hoàng thượng công bố tin tức phi tử trong hậu cung sở hữu thai, tin vịt không cần dập cũng tự tắt. ”
Lời của Yến Kỳ lại khơi dậy hận ý của hoàng đé với Lam Tiểu Lăng. Nữ tiện nhâ, nếu không phải tại ả, bây giờ hắn sở hữu thể tuyên bố ả ta có thái, lời đồn cũng tự tắt. Dẫu vậy tiện nhân này lại không muốn sinh con cho hắn. Thật giận đến cực điểm, hoàng thượng vừa suy nghĩ chân mày xiết chặt, cắn chặt răng.
Trong lòng Vân Nhiễm hiểu rõ, Yến Kỳ vẫn nhớ thương việc trừng trị Lam Tiểu Lăng, nên đưa ra chủ ý như vậy. Rõ ràng nhắc nhở hoàng thượng chuyện Lam Tiểu Lăng đã tạo ra, chỉ sợ nàng ta trong tương lai sẽ gặp xui xẻo.
Người này thật là có thù tất báo điều này thật rõ ràng.
Trong ngự thư phòng một mảnh yên lặng, hoàng đế phẫn nộ đi qua đi lại nhìn Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm: “ Trẫm sẽ xử lí việc này, Yến quận vương nếu bị thương, sắp tới nghỉ ngơi nhiều bước tới, chuyện trong triều trẫm tự có sắp xếp. ” thật sự là vậy.
Sở Văn Hạo nghe những lời này, trong lòng có chút cao hứng, xem ra hoàng thượng mong muốn từng bước thu hồi quyền lực trong tay Yến Kỳ, hết sức sự quá tuyệt vời rồi.
Yến Kỳ cũng không nghĩ gì, cúi người lĩnh mệnh: “ Thần tuân đơn thuần. ”
Hắn muốn thu hồi quyền lực của mình sao? Yến Kỳ nở nụ cười tươi châm chọc, nhưng hoàng đế muốn để cho mình được tĩnh dưỡng, việc này không tệ, đúng lúc hắn có thể dùng thời gian này để điều tra kẻ đứng sau lưng Tống Tuyển cùng thuộc hạ của hắn.
Sở Dật Kỳ phất tay: “ Các ngươi lui ra đi. ” quả là như thế.
“ Ân, hoàng thượng. ”
Có một điều đáng chú ý là yến kỳ cùng vân nhiễm lui xuống, ánh mắt hoàng đế hơi tối, gọi yến kỳ lại: “ yến quận vương, vết thương tốt rồi, nhanh chóng rời khỏi phủ vân vương, phải chú ý đến danh tiết của quận chúa trường bình. ”
“ Thần hiểu được. ”
Ánh mắt Yến Kỳ hơi lạnh, không ngờ hoàng thượng không lên được mà trong lòng vẫn còn nhung nhớ Nhiễm Nhi, thật sự đáng giận.
Sở Văn Hạo thấy bọn họ bước tới rồi, nhanh chóng lên tiếng: “ Hoàng thượng, việc này nhất định do Yến Kỳ gây ra. ”
“ Im miệng, ” Bây giờ hoàng thượng không cần biết là ai tiết lộ ra ngoài, chuyện này hắn chẳng bao lâu nữa sẽ đi điều tra. Với điều kiện tra ra hắn tuyệt đối không bỏ qua cho người này, trong mắt Sở Dật Kỳ tràn đầy sát khi. Âm trầm trừng mắt nhìn Sở Văn Hạo. Quả thực, tuy rằng hắn nghi ngờ chuyện này là do sở văn hạo tiết lộ ra ngoài, nhưng trước mắt hiện đang cần dùng người, cho nên tạm thời bỏ qua cho tên kia. ”
“ Lui xuống đi. ”
“ Tạ hoàng thượng. ”
Sở Văn Hạo thở dài nhẹ nhõm, gắng gượng đứng dậy, đi ra ngoài thật sự là vậy.
….
Trong hoa viên phủ Vân vương, Vân Nhiễm cùng Vân Tử Khiếu hiện tại đang ngồi uống trà trong đình bát bảo. Hiếm sở hữu vào lúc hai cha con được rảnh rỗi, Vân Tử Khiếu nhìn Vân Nhiễm: “ Nhiễm Nhi, con với Yến Kỳ cẩn thận một chút, hoàng thượng hình như không từ bỏ ý đồ để con tiến cung, chuyện của hai người chỉ sợ sẽ gặp phải trở ngại khổng lồ. ”
Vân Nhiễm hơi chau mày, trong mắt hiện lên tia sắc bén, trước mắt nàng cũng không vội gả cho Yến Kỳ. Nàng yêu cầu phải tra được phản đồ của Lưu Hoa Đường, giết hắn báo thù cho sư phụ. Còn phải hoàn thành tâm nguyện của người, tìm được minh quân, sau đó nàng mới tính đến chuyện gả cho Yến Kỳ.
“ Phụ vương đừng lo, xe đi tới núi ắt có đường, con không lo lắng chuyện này. ”
Bây giờ nàng chỉ quan tâm, làm thế nào để bắt được Tống Tuyển, tìm được minh quân.
Vân Nhiễm nhìn Vân Tử Khiếu đột nhiên nhớ tới Hạ Tuyết Dĩnh, nàng vẫn chưa hỏi phụ vương, bây giờ vừa đúng lúc.
Quả thực, “ phụ vương, người đừng quan tâm đến chuyện của con, người vẫn cứ nên quan tâm đến chính mình. Nếu như bây giờ con cùng tam muội muội gả ra ngoài, chuyện trong vương phủ biết giao cho ai, chẳng lẽ người định giao cho di nương. ”
Một di nương quản chuyện vương phủ, tiếp xúc với các đại phủ, chỉ sợ sẽ khiến người khác chê tủm tỉm.
“ Nhiễm Nhi, việc này để tuyên bố sau. ” thật sự là vậy.
Phải nói rằng, “ phụ vương, người cảm thấy hạ tiểu thư phủ vũ an hầu thế nào? ”
Vân Nhiễm thăm dò, Vân Tử Khiếu mất tự nhiên, trực tiếp lắc đầu cự tuyệt: “ Không được, kia đơn thuần là tiểu nha đầu, ta cùng cha nàng là đồng nghiệp, nếu ta cưới nàng thật sự là vậy. Cha nàng chắc chắn liều mạng với ta. Nhưng ta cũng không sợ cha nàng ta làm khó, cái chính là ta không có hứng thú với tiểu nha đầu lừa đảo đó. Thật ra, cho nên, sau này nhiễm nhi gặp nàng, nhớ khuyên nhủ giúp phụ vương, vẫn luôn nên tìm công tử cùng tuổi mà gả di chuyển. Nàng không thích hợp gả tới phủ Vân vương. ”
Vẻ mặt Vân Nhiễm đau khổ, nàng sớm đã biết kết cục sẽ do đó.
“ Phụ vương, người đừng lo lắng, Tuyết Dĩnh là người không tệ, phát ngôn không từ từ sẽ thích nàng. Nhìn thế nào cũng là phụ vương chiếm được tiện nghi. ”
Vân Tử Khiếu xua tay cự tuyệt: “ Xin miễn cho kẻ bất tài, hơ nữa ta cũng không muốn chiếm tiện nghi này, ta căn bản không thích tiểu nha đầu đó, Nhiễm Nhi không phải hi vọng ta cưới nữ nhân mình thích sao? ”
Ánh mắt Vân Nhiễm tối lại, nàng nhớ tới hoàng hậu nương nương, cẩn thận hỏi Vân Tử Khiếu.
“ Phụ vương, người không thích nữ nhân như Tuyết Dĩnh, do đó người thích nữ nhân tương tự thế nào. ”
“ Chuyện này? ”
Vẻ mặt Vân Tử Khiếu khó xử, Vân Nhiễm lay lay tay ông: “ Phụ vương, người nói một chút di chuyển, nói cho con, người thích nữ nhân như thế nào. ”
Vân Nhiễm cực kì tò mò, Vân Tử Khiếu suy nghĩ một chút, trên mặt tràn đầy ý cười mị hoặc, ánh mắt mơ màng.
“ Nếu nói nữ nhân phụ vương thích, đại khái là nữ tử thanh nhã phiêu dật, giống như mai, giơ tay nhấc chân đều đoan trang cao quý. Vừa nhìn đã thấy ánh sáng động lòng người, khiến người ta cảm ngắm đây là nữ tử tốt đẹp nhất thế gian. Tự tin bất phàm, đúng rồi, còn phải có khí chất thư hương, tỏa ra từ trong xương cốt. ”
Vân Tử Khiếu vừa nói xong, trong đầu Vân Nhiễm lập tức nghĩ tới hoàng hậu Đường Nhân. Phải nói rằng, hoàng hậu chính là kiểu nữ nhân mà phụ vương thích. Không phải tiểu nha đầu thẳng thắn dễ xúc động như Hạ Tuyết Dĩnh. Hoàng hậu ung dung, cao quý, giống như nữ tử bước ra từ trong thơ, khí chất này không phải muốn học là được, đó là được thấm dần theo thời gian.
Vân Nhiễm nhớ tới tâm ý của hoàng hậu, lại nghe được lời của phụ vương, không thấu hiểu nói gì.
Hai người vốn tình chàng ý thiếp, nhưng thêm lần nữa không thể nhằm bất cứ kẻ nào biết chuyện này. Nếu không chẳng những Đường gia, ngay cả Vân gia cũng duy nhất có được đường chết.
Vân Nhiễm cười tươi rộ lên, nói nhanh: “ Phụ vương, yêu cầu của người thật cao, ta đoán trên đời này chắc không có nữ tử nào có thể đạt được yêu cầu. ”
Vân Tử Khiếu cũng cười rộ lên: “ Cho cho nên phụ vương không có được ý định cưới phi. ”
Vân Nhiễm thấy lòng chua xót, nàng hi vọng có người ở bên cạnh Vân Tử Khiếu. Bây giờ phụ vương còn trẻ, không hiện diện người cũng không sao, song đợi đến vào thời điểm ông già đi, cũng nên cần có một người như là vậy.
“ Phụ vương, con tin, nhất định người sẽ gặp được nữ nhân mình thích. ”
“ Quên bước, con vẫn nên lo cho chuyện của chính mình đi đến, chuyện của phụ vương không cần con quan tâm. Cũng đừng lo chuyện vương phủ sau khi con cùng Vân Vãn Sương gả ra ngoài. Bây giờ bệnh tình của tổ mẫu đã khá hơn, ta tin rất nhanh không lâu nữa sẽ tốt bụng lên, chờ bà khỏe lại, các ngươi gả bước, chuyện vương phủ giao lại cho bà đi đến. ” điều này thật rõ ràng.
Vân Nhiễm không trình bày gì, tiếp tục cùng Vân Tử Khiếu uống trà quả là như thế.
…
Công chúa Vinh Đức về kinh.
Nếu nói chính xác thì, trong ngoài kinh thành náo nhiệt hẳn lên át cả chuyện hoàng đế không lên được. Tuy rằng lúc trước có tin đồn nhưng sau đó trong cung thêm lần nữa truyền ra tin Uyển tần mang thai, lời đồn tự sụp đổ. Triều thần cùng dân chúng cũng không dám chê trách hoàng thượng.
Về công chúa Vinh Đức, chính là nữ nhi của thái hậu đường triều, muội muội ruột của hoàng thượng, rất được sủng, sắc phong công chúa Vinh Đức.
Có một điều đáng chú ý là vị tiểu công chúa này thông minh dị thường xuyên, quốc sắc thiên hương, dung nhan xinh đẹp, nghe nói mới lúc mới bảy, tám tuổi đã là tiểu mỹ nhân.
Chẳng những tinh thông cầm kỳ thi họa, còn thích học võ, từ nhỏ tiên đế đã phái cao thủ đại nội dạy võ công cho nàng. Sau khi tiên đế qua đời, nàng rời khỏi kinh thành, đi chùa ăn chay niệm phận để cầu bình an cho tiên đế, ba năm trôi qua cuối cùng vị công chúa này cũng trở về kinh.
Tuy rằng công chúa Vinh Đức là nữ nhi được tiên đế yêu thương, nhưng cũng không kiêu căng, tính tình ôn hòa, có lòng thiện, thường xuyên giúp dân chúng trong thành. Mọi người đều rất quý trọng vị công chúa này chẳng còn gì để bàn cãi.
Lần này công chúa về kinh, toàn bộ kinh thành đều ra đường chào đón.
Công chúa dịch chuyển trên đường bị dân chúng vây chặt như nêm cối, người người đều kiễng chân, nghểnh cổ, không khí sôi động không kém gì với lúc Vân Nhiễm đoạt hoa vương đi dạo phố.
Phải nói rằng, trên đường náo nhiệt, không ít trà lâu, tửu quán đều đông khách, rất nhiều thanh niên tuấn tài ngồi trong đó, những người này đều có tâm tư.
Công chúa Vinh Đức không những xinh đẹp lương thiện, còn văn võ song toàn, thân phận tôn quý là đối tượng để cưới hỏi, những người này đều có ý niệm cưới công chúa. Nên sau khi hết ba năm hiếu kì cùng ngồi đây chờ đợi được ngắm phong thái của công chúa.
Vân Nhiễm cùng Hạ Tuyết Dĩnh cũng ngồi trong quán trà, hôm nay thời tiết không tệ. Vân Nhiễm vì chuyện của sư phụ, tâm trạng vẫn luôn nặng nề, cho nên đi dạo phố với Hạ Tuyết Dĩnh. Hai người mệt mỏi vì thế vào quán trà dùng trà. Không ngờ lại nhìn thấy được dân chúng náo nhiệt, lên tiếng chuyện công chúa Vinh Đức về kinh.
Thực tế là, vân nhiễm cũng có ấn tượng với vị công chúa này, nữ nhân này rất xinh đẹp, mặc một thân áo hồng, quần áo của nàng đa phần đều là màu đỏ, làn da mềm nhẵn vô cùng mịn màng, ánh mắt sáng ngời như biết núi, mũi thẳng môi anh đào, thật sự là mỹ nhân hiếm có.
Là mỹ nhân, dẫu vậy nàng không kiêu ngạo, ương ngạnh, rất khiêm tốn, lương thiện, từ bé nhỏ đã từng thích làm việc thiện, cứu giúp dân chúng Lương Thành. Thành thật mà nói, nghe nói mỗi cần sở hữu người muốn tìm công chúa, nhất định nàng sẽ ra mặt giúp dân chúng.
Cho vì thế dân chúng đều rất thích vị công chúa này chính là thế.
Danh tiếc của nàng cùng với Vân Nhiễm ngang nhau, chẳng qua một người nổi tiếng thiện, một người nổi tiếng ác.
Thực tế là, có bao nhiêu người thích công chúa vinh đức thì có bấy nhiêu người ghét quận chúa trường bình.
Phải nói rằng, trong quán trà, hạ tuyết dĩnh nghe thấy tiếng bàn tán bên ngoài, vẻ mặt kinh ngạc nói: “ không ngờ công chúa vinh đức về kinh, nghe bảo ngày tiên đế qua đời, nàng rời kinh ăn chay niệm phật thay tiên đế. Cuối cùng cũng trở về, lần này nàng trở về chỉ sợ hoàng thượng muốn lo chuyện chung thân cho nàng, không thấu hiểu hoa sẽ thuộc về nhà ai. ”
Hạ Tuyết Dĩnh thở dài nhìn Vân Nhiễm, nhớ tới chuyện mình nhờ nàng, nhanh chóng nắm tay Vân Nhiễm.
“ Nhiễm Nhi chuyện trước đó, ta nhờ ngươi hỏi ý vương gia, phụ vương người nói sao? ”
Vân Nhiễm nhìn Hạ Tuyết Dĩnh, thấy ánh mắt nàng trong trẻo, nhìn mình chằm chằm. Vân Nhiễm muốn khuyên nàng đừng thích phụ vương muốn lên tiếng lại thôi. ”
“ Ta tìm hiểu, phụ vương nói ông thích nữ nhân thanh nhã chẳng khác gì lan, lạnh lùng như trúc. ”
Nói tới đây, Vân Nhiễm không khỏi thở dài nhớ tới hoàng hậu Đường Nhân điều này thật rõ ràng. Trước giờ nàng vẫn không rõ nguyên nhân là do sao hoàng hậu thêm lần nữa tốt với mình như vậy. Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, đã tỏ ra rất gần gũi, bây giờ thì đã hiểu, hóa ra là vì yêu ai yêu cả đường đi. Bởi vì nàng thích phụ vương, cho nên cũng thích nàng. Vô cùng ra nữ nhân như là hoàng hậu làm chính phi phủ Vân vương, Vân Nhiễm vô cùng tán thành, người như vậy rất xứng đôi với phụ vương nàng. Một người thành thục nắm giữ mị lực, một người hoa nhường nguyệt thẹn như vậy đó.
Đáng tiếc, thế sự vô thường hay.
Vân Nhiễm cảm khái, Hạ Tuyết Dĩnh buồn bã, thanh nhã lạnh nhạt, hoàn toàn khác hắn nàng, đó là nữ tử an tĩnh, mà nàng tính tình hiếu động.
Có thể thấy rằng “ nhiễm nhi, có khi nào phụ vương cố tình lừa gạt ngươi không. Ông biết ta thích hắn, cho nên mới nói một người hoàn toàn không giống với tính cách của ta, muốn làm khó ta. ”
Vân Nhiễm hoàn hồn nhìn Hạ Tuyết Dĩnh: “ Tuyết Dĩnh, ta ngắm phụ vương trình bày thật, ông chẳng bao lâu nữa sẽ không gạt ta. ”
Hạ Tuyết Dĩnh ủ rũ như cà tím gặp sương, nằm sấp lên mặt bàn, không có chút sức sống.
Vân Nhiễm nắm tay Hạ Tuyết Dĩnh: “ Tuyết Dĩnh, ngươi đáng yêu xinh đẹp tương tự vậy, ta trầm ngâm ngươi nên tìm một người cùng tuổi chứ không phải phụ vương ta. Ông đã bốn mươi tuổi là một lão già, ngươi thích ông làm gì. ”
Vân Nhiễm nguyên nhân là do dời dịch chuyển sự chú ý của Hạ Tuyết Dĩnh, liều mạng hạ thấp phụ vương. Nàng tự hiểu, phụ vương thành thục có mị lực, là đối tượng được rất nhiều người nữ nhân thích.
Có không ít người nhìn chằm chằm vị trí chính phi phủ Vân vương.
Cũng phải thừa nhận là nhưng phụ vương không thích tuyết dĩnh, không muốn cưới nàng ta, nàng cũng không có được cách.
Hạ Tuyết Dĩnh nghe thấy vậy, vẻ mặt sầu khổ cầm tay Vân Nhiễm: “ Nhiễm Nhi, ta thích ông, ta thật sự thích ông, nhìn ngắm ông tim đập nhanh hơn, không nhịn được muốn tới gần, ước mong ở bên cạnh ông, từng nụ cười tươi, từng câu nói của ông đều khiến ta vui vẻ. ”
Luôn không biết sóng gió cuộc đời, giờ khắc này, vẻ mặt Hạ Tuyết Dĩnh lại ưu sầu như một nữ nhân khốn khổ vì tình.
Thật ra, vân nhiễm không khỏi kinh hãi, nàng vẫn nghĩ hạ tuyết dĩnh đối với phụ vương chỉ là mê luyến nhất thời, rất nhanh chẳng bao lâu nữa sẽ tỉnh lại, sau đó quên phụ vương nàng. Không ngờ nàng ta một lần nữa hãm sau tương tự thế nên điều này thật rõ ràng.
Vân Nhiễm không muốn để cho Hạ Tuyết Dĩnh lún quá sâu. Phải thừa nhận rằng, nàng cầm tay tuyết dĩnh, nghiêm túc nói: “ tuyết dĩnh, thật ra ta cũng muốn ngươi gả cho phụ vương, mặc dù vậy hôm qua ta đã hỏi ông tồn tại thích ngươi không, phụ vương tuyên bố, ông không thích. Ông chỉ coi ngươi như tiểu hài tử, trước kia ta không dành lòng khiến ngươi tổn thương, nên không nói thật sự là vậy. Nhưng thực hiện bằng hữu ta không đành lòng nhìn ngươi lún sau. Tuyết Dĩnh dừng lại đi đến, ngươi thích càng nhiều tổn thương càng lớn. Người kia vĩnh viễn không thương ngươi. ”
Hạ Tuyết Dĩnh nghe Vân Nhiễm nói do đó, nước mắt trào ra, nàng cảm thấy lòng đau như xé rách. Vân Tử Khiếu nói ông không thích nàng, nàng đau quá, nàng nắm chặt vạt áo mình, giống chẳng khác gì đơn thuần sở hữu thực thi vậy mới chống đỡ được, ánh mắt nàng mờ mịt nhìn chằm chằm Vân Nhiễm là điều không thể phủ nhận.
“ Vì sao, ông không thích ta, ta có thể sửa, ông thích nữ tử lạnh nhạt chẳng khác gì lan chẳng khác gì trúc, vì ông ta có thể tiến hành được. ”
“ Bởi vậy còn là ngươi sao? Tuyết Dĩnh, ngươi có điểm thuận lợi của mình, sao phải vì nam nhân không yêu mình mà thay đổi bản thân. Tuy rằng bây giờ rất đau, sau này chẳng bao lâu nữa sẽ qua đi, tất cả sẽ thuận lợi lên. ”
Vân Nhiễm đứng dậy, đến bên người Hạ Tuyết Dĩnh, ôm lấy nàng. Hạ Tuyết Dĩnh nằm trong lòng nàng khóc thất thanh làm ướt cả vai áo Vân Nhiễm.
Bên ngoài đường, có người kêu lên: “ Công chúa vào kinh, công chúa vào kinh. ”
“ Mau nhìn, xe ngựa của công chúa tới. ”
Đám người đông đúc, người người tranh cướp đứng gần xe ngựa đang trong quá trình tới. Đoàn xe cũng không đông người, tiến tới đầu là một chiếc xe ngựa hoa lệ, màn xe màu trắng, rèm châu rủ xuống, mơ hồ có được thể nhìn thấy bóng người phía sau màn, đơn thuần một là cái bóng cũng khiến người ta mê muội.
Theo sau xe ngựa có vài thị vệ, phía trước đoàn thị vệ là một nam tử lạnh lùng như sương, khuôn mặt lạnh như ngọc, ngũ quan rõ ràng, hơi thở lạnh lùng, giơ tay nhấc chân đều tôn quý, nhìn không giống thị vệ bên người công chúa thân phận tôn quý.
Trên đường rất đông người, xe ngựa không thể chạy nhanh, công chúa Vinh Đức Sở Vận Ninh ngồi trong xe, đột nhiên bàn tay dài như ngọc vén rèm xe. Mỗi thấy sau rèm xe khuôn mặt kiều diễm như hoa như ngọc, trắng nõn, mày chẳng khác gì kiễu, ánh mắt thâm thúy động lòng người, trong giống như nước hồ Bích Ba, khiến người xem tâm thần nhộn nhạo. Mũi thẳng, môi anh đào, khi mà cười sở hữu hai má núm đồng tiền mê người, quyến rũ, mị hoặc quả là như thế. Nàng vừa lộ diện, vừa mới khiến dân chúng vây xem trên đường ngây ngẩn, tương tự một cơn gió quét qua, yên tĩnh không tiếng động.
Cho tới khi có một thanh âm non nớt vang lên.
“ Tỷ tỷ này vô cùng đẹp. ”
Người khổng lồ phục hồi tinh thần, nhanh chóng che miệng đứa nhỏ xíu, kéo bé vào trong đám người, đây là không muốn sống nữa. Đó là công chúa, sao có thể gọi là tỷ tỷ, không phải là muốn chết sao?
Nhưng công chúa Vinh Đức cũng không tức giận, hay ra lệnh cho thị vệ bắt người, chỉ vẫy tay chào hỏi dân chúng bên đường.
Động tác của nàng, khiến dân chúng điên cùng đứng lên, tiếng tán thường, trầm trồ khen ngợi, vang dội.
Những lời này truyền đến tai Vân Nhiễm cùng Hạ Tuyết Dĩnh.
Thành thật mà nói, vân nhiễm nhìn dân chúng còn điên cuồng hơn lần trước nàng thành hoa vương. Nữ nhân này làm vừa xây dựng gì khiến bọn họ điên cuồng tương tự thế nên. Nếu dáng vẻ công chúa Vinh Đức vô cùng khó coi, cam đoan sẽ không điên cuồng thế này. Thực tế là, cổ đại cũng thích nhìn bề ngoài.
Mỹ nhân thực thi một động tác nhỏ cũng bị phóng đại.
Vân Nhiễm đánh gia công chúa Vinh Đức, dung nhan rất đẹp mắt, da vốn trắng noãn, quyến rũ mặc váy đỏ như lửa càng xây dựng nổi bật lên làn da như ngọc, giơ tay nhấc chân đều tao nhã vô song như vậy đó.
Tuy rằng công chúa Vinh Đức đẹp như hoa, nhưng không hiểu vì sao Vân Nhiễm không thích nàng.
Chẳng lẽ vì nữ nhân này mang tiếng xuất sắc, nàng mang tiếng xấu nên trời sinh nhìn nàng ta không vừa mắt.
Đơn giản là hạ tuyết dĩnh bên cạnh vân nhiễm nhìn công chúa vinh đức quên cả đau lòng, ngơ ngác thì thầm.
“ Nhiễm Nhi, các ngươi đều tự tin, rực rỡ, với điều kiện ta cũng giống như là vậy, có phải vương gia sẽ thích ta. ”
Hạ Tuyết Dĩnh cảm thấy không có tự tin.
Vân Nhiễm thu hồi tầm mắt nhìn Hạ Tuyết Dĩnh nghiêm túc nói: “ Tuyết Dĩnh, ngươi tựa như vậy là tốt rồi, không cần phải học người khác. Phụ vương ta không thích ngươi không phải vì ngươi không xuất sắc, duy nhất vì ngươi không phải kiểu người ông ấy thích. Rồi ngươi sẽ gặp được nam nhân thích mình. Đơn giản là ta cảm thấy ngươi vô cùng là tuyệt vời, nếu ta là nam nhân nhất định trong tương lai sẽ cưới ngươi. ”
Vân Nhiễm nở cụ tủm tỉm nhìn Hạ Tuyết Dĩnh, nàng ta không nhịn được nở nụ cười rộ lên.
“ Với điều kiện ngươi là nam thì tốt rồi, ta nhất định gả cho ngươi. ”
Hai người cười rộ lên, Vân Nhiễm đang trong quá trình ngồi với Hạ Tuyết Dĩnh, đột nhiên cảm nhận dưới lầu tồn tại ánh mắt đang bắn về phía mình. Nàng nhanh chóng ngẩng đầu nhìn tới, thấy được công chúa Vinh Đức mở to đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng, ánh mắt lóe lên tia sáng khó hiểu, khóe môi khẽ cười, phất tay với Vân Nhiễm xem như chào hỏi.
Có thể thấy rằng vân nhiễm cũng khẽ phất tay áo.
Nàng vừa động, dưới lầu tồn tại không ít người phát hiện ra Vân Nhiễm, giữ người nhìn công chúa Vinh Đức, lại còn nhìn Vân Nhiễm, không ít người bàn tán.
Cơ bản đều nói công chúa Vinh Đức cùng Vân Nhiễm là hai đóa hoa của Lương Thành. Một người tươi như nắng, rực như lửa, một người thủy linh động lòng ngươi như là xuất thủy phù dung, hai người hai phong cách. Trước mắt quận chúa Trường Bình đã giữ ý trung nhân là Yến quận vương, không biết cuối cùng công chúa Vinh Đức trong tương lai sẽ rơi vào tay ai.
Hạ Tuyết Dĩnh nhìn công chúa Vinh Đức lại nhìn Vân Nhiễm, dặn dò: “ Nhiễm Nhi, quận chúa Vinh Đức từng đối phó với ngươi, lần này trở về, không biết có tìm ngươi tính sổ, cho nên ngươi cần thiết phải với mục đích ý. ”
“ Cảm ơn ngươi Tuyết Dĩnh, ta không sao. ”
Thật ra, hai nữ nhân không nói gì thêm, cùng nhìn theo xe công chúa vinh đức đã rời đi.
Trong cung, Sở Dật Kỳ uể oải tiều tụy dựa vào long ỷ. Tuy rằng tin đồn đã được bình ổn, nhưng sự thật hắn không lên được, mấy ngày liền không sủng hạnh phi tử, người khác không bảo, nhưng phi tần sẽ nghi ngờ. Điều này khiến hoàng đế không dám ngẩng đầu nhìn nữ nhân.
Hoàng thượng càng suy nghĩ càng buồn bực, đã nhiều ngày không nghỉ ngơi tốt, tinh thần không được, thậm chí lúc nhìn triều thần, hắn cảm thấy ánh mắt họ nghi ngờ. Thấy hoàng đệ liền cảm hấy trong mắt hắn vui sướng khi người gặp họa, cho nên hai ngày nay hắn không vào triều.
Ngoài cửa có người tiến vào, Hứa An bẩm: “ Hoàng thượng, công chúa Vinh Đức về cung, bây giờ hiện đang ở bên ngoài ngự thư phòng. ”
Sở Dật Kỳ không có hứng thú phất tay: “ Để cho công chúa về nơi ở nghỉ ngơi đi, trẫm sẽ đi thăm nàng sau. ”
Đối với đích muội, từ nhỏ Sở Dật Kỳ vẫn thương nàng, nhưng bây giờ tâm trạng hắn không tốt, không ước muốn gặp nàng.
Sở Dật Kỳ vừa dứt lời, Hứa An còn chưa kịp lui ra, ngoài cửa đã giữ một bóng người như lửa đi tới. Sở Dật Kỳ ngẩng đầu nhìn tới, đúng là hoàng muội Sở Vận Ninh có thể dễ dàng nhận thấy. Ba năm không gặp, muội muội lại hấp dẫn hơn so với trước, khuôn mặt xinh lộng lẫy, dáng người hoàn hảo, giơ tay nhấc chân đều tự tin, khiến cả người tỏa sáng.
Công chúa Vinh Đức đoan trang hành lễ: “ Vận Ninh gặp qua hoàng huyh. ”
Sở Dật Kỳ phất tay, ý bảo Sở Vận Ninh đứng dậy: “ Hoàng muội ngày càng có tinh thần, đáng tiếc hoàng huynh không khỏe, không thể bồi hoàng muội, chờ ta tốt lên chẳng bao lâu nữa sẽ đi tìm muội. ”
Sở Vận Ninh nhìn hoàng đế tiều tụy đau lòng lên tiếng: “ Hoàng huynh, hoàng muội biết vì sao huynh không tốt. Sở dĩ hoàng muội về cung là dẫn theo một người gặp hoàng huynh, cam đoan có thể giải quyết được phiền não của hoàng huynh. ”
Sở Vận Ninh phát biểu xong, ánh mắt Sở Dật Kỳ sáng rực, tuy nhiên lại còn tối xuống, hắn sợ mình hi vọng càng rộng lớn, thất vọng càng nhiều như vậy đó.
Có thể thấy rằng sở vận ninh nhìn ngoài cửa kêu: “ trầm chiêu, vào đi. ”
Một bóng người cao ngạo như trúc đi tới, không kiêu ngạo không siểm nịnh, hành lễ với hoàng thượng.
Phải thừa nhận rằng, “ gặp qua hoàng thượng. ”
Sở Dật Kỳ phất tay, Trầm Chiêu đứng dậy, Sở Dật Ninh để cho thái giám lui xuống, sau đó lên tiếng: “ Hoàng huynh, y thuật của Trầm Chiêu cực kỳ cao siêu, nhất định có thể trị khỏi cho hoàng huynh. ”
Sở Dật Kỳ nghe vậy, trong lòng có chút kích động, điều chỉnh tốt bụng cảm xúc nhìn Trầm Chiêu: “ Vậy kiểm tra cho trẫm một chút, xem sở hữu thể chữa khỏi. ”
Trầm Chiêu nhận lệnh tiến lên, bắt mạch cho Sở Dật Kỳ. Một lát sau, Trầm Chiêu buông tay ra lạnh lùng bẩm báo: “ Hoàng thượng không mắc bệnh nặng, mà do hiện diện người dùng thuốc, khiến kinh mạch không thông, nên mới không thể lên được. ”
Trầm Chiêu vừa nói xong, Sở Dật Kỳ ngây ngẩn, hắn vẫn cứ nghĩ do mình miệt mài quá độ, cho nên không lên được, không ngờ là do có người động thủ, là ai, là ai?
Sắc mặt Sở Dật Kỳ xanh mặt, bàn tay nắm vô cùng chặt, đấm vào long án.
“ Dám to gan như như vậy, ra tay với trẫm, nếu như với mục đích trẫm tra ra nhất định xử không nhẹ. ”
Nhìn nhận một cách khách quan, sở vận ninh nhìn sở dật kỳ, thản nhiên nói: “ hoàng huynh, người này ra tay với hoàng huynh, chắc hẳn y thuật rất cao siêu, có thể khiến người khác không phát hiện ra. Ngay cả thái y cũng không tìm ra được, với điều kiện không phải y thuật của Trầm Chiêu lợi hại, chắc không ai có thể phát hiện ra. ”
Thật ra, sở vận ninh vừa phát ngôn xong, trong đầu sở dật kỳ hiện ra một người.
“ Vân Nhiễm, chẳng lẽ là nữ nhân này ra tay. ”
Không phải ngẫu nhiên mà sở dật kỳ oán hận nói, tuy nhiên tuyệt đối nhanh liền suy nghĩ. Tuy rằng y thuật của Vân Nhiễm cao siêu, nhưng không có khả năng hạ dược mà khiến thần không biết quỷ không hay, dĩ nhiên là có người giúp nàng. Không sở hữu gì bất ngờ người này là Yến Kỳ.
Chết tiệt, bọn họ dám ra tay với hắn, mặt Sở Dật Kỳ tái đi.
Hắn cẩn thận suy suy nghĩ do sao Vân Nhiễm ra tay với hắn, nhất định là do chuyện tối mình ra lệnh cho Lam Tiểu Lăng hạ dược, khiến nàng ta căm tức.
Có thể thấy rằng nữ nhân này hết sức đáng giận, chẳng những không khát khao gả cho hắn, còn dám thực thi ra chuyện như như thế.
Bàn tay hoàng đế nắm chặt lại, phẫn nộ: “ Tiện nhân này không muốn gả cho trẫm, trẫm càng hy vọng cưới nàng vào cung. ”
Cưới nàng vào, nhất định phải từ từ tra tấn nàng, không muốn sủng nàng như trước chẳng còn gì để bàn cãi.
Sở Dật Kỳ hung hăng suy tư, Sở Vận Ninh nhìn Trầm Chiêu: “ Ngươi giữ cách giải độc cho hoàng huynh không? ” điều này thật rõ ràng.
Trầm Chiêu phát ngôn nhanh: “ Có thể, nhưng thời gian hơi dài, hoàng thượng không cần lo lắng, ta nhất định tồn tại thể chữa khỏi bệnh này. ” có thể dễ dàng nhận thấy.
Đơn giản là sở dật kỳ ngây ngẩn cả người, hắn bị đả kích hùng mạnh, không ngờ trầm chiêu lại thổ lộ cho thể chữa, khiến hắn vui sướng.
“ Ngươi hết sức sự có thể chữa cho trẫm. ”
Trầm Chiêu không kiêu ngạo, không siểm nịnh bảo: “ Hoàng thượng, xin yên tâm giao cho ta, ta sẽ chữa khỏi. ’ chẳng còn gì để bàn cãi.
“ Được, được. ” Sở Dật Kỳ cao hứng cười ha hả, hắn nhìn muội muội Sở Vận Ninh, hưng phấn nói: “ Vận Ninh, nói với hoàng huynh, muội khát khao gì, chỉ cần nói ra hoàng huynh sẽ thành toàn cho muội. ”
Có một điều đáng chú ý là công chúa vinh đức, nở nụ cười nhẹ thực hiện nũng: “ hoàng huynh, thật sự ta hiện diện chuyện cầu huynh. ”
“Nói đi.”
Hoàng thượng tại có thể chữa bệnh, nên rất dễ nói chuyện.
Sở Vận Ninh cười quyến rũ: “ Ta muốn một tòa phủ công chúa, không muốn ở lại trong cung, hoàng huynh có thể thưởng cho ta không. ” quả là như thế.
Sở Dật Kỳ ngây ngẩn cả người, vốn tưởng Sở Vận Ninh muốn ban thưởng, không ngờ nàng muốn một tòa phủ, Sở Dật Kỳ không lên tiếng. Sở Vận Ninh lại còn nói: “ Hoàng huynh, ta trở về vì giúp huynh, huynh tin tưởng ta không? ”
Sở Dật Kỳ nhìn Sở Vận Ninh, đánh giá hoàng muội thông minh, khẽ động tâm tư, nhưng suy tư tới mẫu hậu, hắn nhướng mày: “ Chỉ sợ mẫu hậu sẽ không đồng ý cho muội ở bên ngoài. ”
“ Chuyện đó để ta thổ lộ, hoàng huynh chỉ cần thưởng cho ra, ta giúp huynh giám sát động tĩnh trong Lương Thành không hoàn hảo sao? ”
Sở Dật Kỳ động lòng, cuối cùng thốt lên: “ Được, trẫm thưởng cho muội một tòa phủ công chúa. ”
“ Tạ hoàng huynh thành toàn, ” Sở Vận Ninh cảm tạ, nở nụ mỉm cười sáng lạn nhìn Sở Dật Kỳ: “ Hoàng huynh, ta sẽ giúp huynh. ”
Sở Dật Kỳ gật đầu, cũng không hoàn toàn yên tâm với hoàng muội. Phải thừa nhận rằng, sau lưng nàng còn có mẫu hậu, ai hiểu nàng ta sẽ gây ra chuyện gì. Huống hồ hoàng muội còn chưa gặp mẫu hậu, thấu hiểu đâu bà sẽ ra lệnh cho nàng ta làm gì chút chuyện cũng vì thế điều này thật rõ ràng. Nhưng Sở Dật Kỳ vẫn tươi cười: “ Được, huynh đệ chúng ta cùng liên thủ, thiên hạ vô địch là điều hiển nhiên. Nếu hoàng muội trợ giúp cho trẫm, sau này ta sẽ không bạc đãi, chỉ đòi hỏi hoàng muội ước mong, hoàng huynh nhất định bản cho. ” chính là thế.
Quả thực, sở vận ninh không từ chối, ánh mắt lóe lên, khóe môi nở nụ cười kiên định thề nhất định phải. Chẳng qua điều ta khát khao đã khác trước kia, lần này trở về, ta muốn lấy lại còn những thứ thuộc về mình.