**Phúc Báo**
Cha rời bỏ ba mẹ con, tham vọng trèo cao, đổi lấy vinh hoa phú quý chốn phủ tướng quân. Cuộc sống ở rể, gấm vóc lụa là, nhưng đoạn tuyệt tình thân.
Mười năm đằng đẵng, bặt vô âm tín. Đến khi tin tức tìm về, chỉ còn nắm tro tàn lạnh ngắt, người mang về chốn quê xưa.
Mẹ vẫn miệt mài bên khung cửi dưới mái hiên, đôi tay thoăn thoắt, ánh mắt lạnh lùng buông một câu: "Chết thật khéo!" Chất chứa bao nhiêu uất hận, chua xót trong lời nói ngắn ngủi.
Ngay cả thiên kim tiểu thư quyền quý, người lẽ ra phải đau buồn trước sự ra đi của phu quân, cũng chỉ ngượng ngùng gãi đầu, nhỏ giọng lặp lại: "Ừm, chết quá khéo." Câu nói ấy ẩn giấu bí mật gì?
Đang tải bình luận...
Chia sẻ cảm nhận của bạn về truyện này.
Đang tải bình luận...
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!
Chia sẻ ý kiến của bạn về truyện "Phúc Báo".