Đây là lần thứ hai Ngải Vi vào phòng thẩm vấn của đồn cảnh sát.
Lần đầu tiên là khi học ở một trường tiểu học công lập, con của một vài gia đình khá giả đã thành lập một nhóm bạo lực học đường, các hoạt động ngoại khóa của chúng nhằm bắt nạt những học sinh là di dân này, không chỉ thình lình duỗi chân ra làm người ta vấp ngã, mà chúng còn cố tình làm hỏng màn hình điện tử trên bàn học của các bạn, đổ keo lên ghế, cài đặt một loại virus vào máy học được cấp phát, khiến nó phát ra các âm thanh kỳ quái...
Hiệu trưởng và các thầy cô giáo đều mắt nhắm mắt mở, bọn họ không hề muốn những đứa trẻ tị nạn này được phân vào trường/lớp của mình, ở những vùng nghèo khó như vậy, nguồn lực giáo dục cũng hạn chế lạc hậu. Những học sinh được chính phủ sắp xếp chỗ học có trình độ kiến thức cơ bản thấp hơn nhiều so với các học sinh khác trong khu vực, điều này sẽ kéo thành tích của trường/lớp xuống và khiến họ không nhận được tiền thưởng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi nhận thấy một số trẻ em tị nạn bị bắt nạt đã chọn chuyển trường vì không chịu đựng được, họ đã trở nên ít quan tâm hơn đến những vụ bắt nạt có chủ đích.
… Nhận những học sinh này là đủ nhân đạo rồi, hơn nữa, những người tị nạn này có địa vị xã hội thấp và số lượng ít nên không cần lo bọn họ sẽ gây chuyện.
Bắt nạt không phân biệt nam nữ, Ngải Vi trông xinh đẹp, một vài cậu bé còn cố tình trêu chọc cô. Với sự phát triển của khoa học công nghệ và sự bùng nổ của tri thức, những cậu bé khoảng 10 tuổi đã học được cách khéo léo né tránh hệ thống bảo vệ trẻ vị thành niên, vượt tường để xem những thứ chỉ dành cho người trưởng thành từ 18 tuổi trở lên.
Chúng đã dùng công nghệ ghép ảnh của Ngải Vi vào những bức hình nhạy cảm, gửi vào máy học tập của các bạn trong giờ tự học rồi cười phá lên.
Ngải Vi cầm ghế đập mạnh vào đầu cậu nam sinh chủ mưu.
Nếu sự việc chỉ đến đây thôi thì còn lâu mới bị đưa đến đồn cảnh sát… Dù sao chúng cũng chỉ là trẻ con.
Điểm mấu chốt là sự tham gia của Tùng Húc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi nhìn thấy những bức ảnh đó, anh ấy tức giận đập nát tất cả máy tính trong phòng, bao gồm cả cái của giáo viên, ngăn chặn những bức hình đó rò rỉ ra ngoài, sau đó anh ấy gọi điện thoại cho Tùng Phong, bảo anh ta dẫn theo bạn học đến đây, nói mình và Ngải Vi đang bị bắt nạt.
Tùng Phong lập tức dẫn người đến, xắn tay áo lên bắt đầu đóng cửa đánh nhau, tình hình sự việc leo thang, bỗng chốc biến thành một trận đánh hội đồng giữa học sinh trung học và những kẻ bắt nạt.
Những người tham gia đánh nhau đều bị dẫn về đồn cảnh sát.
Đặc biệt là Ngải Vi.
Cô không muốn nhớ lại chi tiết lúc đó cái gọi là tự do và công bằng ở quận 1 hóa ra là có điều kiện - gen cấp C trở lên, cư dân thường trú ở quận 1 đều được đối xử bình đẳng, hưởng các phúc lợi xã hội cao cấp và không có sự phân biệt đối xử, mọi người sống rất vui vẻ. Còn những người có gen cấp D sẽ bị hạn chế trong công việc và học tập, dân tị nạn sẽ buộc phải thề trung thành với quận 1, Ngải Vi đều hội tụ đủ hai đặc điểm này, là nạn nhân đầu tiên trong cuộc hỗn chiến đó, thay vì nhận được lời xin lỗi, cô lại phải viết đơn xin nghỉ học tự nguyện dưới mọi sức ép.
Lần này quay lại, vẫn là phòng thẩm vấn đó.
Ngải Vi nhìn quanh, phát hiện ra nơi này đã trở nên thấp bé hơn trước rất nhiều, năm chữ “công lý, luật pháp, trách nhiệm, nghĩa vụ và an toàn” được viết bằng sáu thứ tiếng đã phai màu và mờ đi.
Cả tay và chân đều bị xiềng bằng những chiếc còng lạnh lẽo bằng kim loại tổng hợp, bên trong có gắn chip, tích hợp cả chức năng giám sát và trừng phạt, lần trước là phiên bản dành cho trẻ vị thành niên, còn bây giờ là phiên bản dành cho người lớn.
Không ai đưa nước cho cô, chỉ có cảnh sát liên tục thẩm vấn cô.
“Cô nói lúc cô đến hiện trường chỉ nhìn thấy những mảnh xác của người nhân tạo, tại sao cô lại chắc chắn đó chính là ‘Bối Mạn’?”
“Thủ trưởng, tôi nhận dạng dựa vào quần áo.”
“Cô không sợ sao?”
“Tại sao tôi phải sợ? Tôi là thành viên dự bị của đội thám hiểm. Nói thật ra thì, sau này tôi sẽ còn phải đối mặt với những cảnh tượng đẫm máu hơn nhiều… Cho tôi xin chút nước được không? Tôi khát quá.” Ngải Vi nói, môi cô nứt nẻ, rỉ máu, giống như đã bị thiếu nước rất lâu: “Một cốc là được rồi.”
“Sau khi hỏi xong đương nhiên chúng tôi sẽ cho nước.” Cảnh sát Robert hỏi với vẻ mặt không tin tưởng: “Chỉ dựa vào quần áo mà có thể phân biệt được sao?”
“Ừ, vẫn còn vết thương.”
“Vết thương gì cơ?”
“Mũi tên.” Ngải Vi nói “Ngực anh ta trúng mũi tên.”
“Vậy nên ngay từ đầu cô thật sự muốn giết anh ta?”
“Luật pháp cho phép truy bắt người nhân tạo, hơn nữa anh ta còn mang theo một cô bé loài người, vô cùng nguy hiểm.” Ngải Vi nói: “Đây là nhiệm vụ kiểm tra mà tôi nhận được.”
“Theo như chúng tôi biết, những nhiệm vụ này chỉ có mỗi mình mục tiêu của cô là đã tử vong.”
“Điều này nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi.”
“Được rồi...” Cảnh sát Robert nhìn Ngải Vi với ánh mắt đầy ẩn ý: “Nếu cô cho rằng đối phương là ‘người nhân tạo’ mà giết nó thì không phải là lỗi của cô. ‘Ngộ sát’ sẽ không ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống thường ngày của cô, cô ký tên vào là có thể đi được rồi.”
Ngải Vi vẫn không hề lay chuyển: “Anh ta không phải do tôi giết, mũi tên đó cũng không phải vết thương chí mạng.”
“Báo cáo khám nghiệm tử thi cho thấy anh ta chết vì bị cắt cổ lúc năm giờ sáng.” Robert nói: “Vết cắt rất chính xác, một nhát chí mạng. Các cô đã được đào tạo về cách giết người bằng vũ khí cận chiến ở căn cứ.”
Tạ ơn trời đất, cuối cùng Ngải Vi cũng có được một số thông tin hữu ích.
Cô nói: “Chỉ vì điều này mà anh nghi ngờ tôi à? Khu vực hắc ám có rất nhiều người...”
“Nhưng chỉ có cô có mối liên hệ sâu sắc với người nhân tạo.” Robert đập một xấp tài liệu xuống trước mặt cô: “Khi còn học tiểu học, cô đã từng vào đồn cảnh sát vì đánh bạn học, trong nhóm học sinh trung học đã đứng ra giúp cô lúc đó, có hai người sau đó được xác nhận là người nhân tạo. Và sau này, ở trường tư cô theo học, rồi cả đại học, đều xảy ra những vụ việc liên quan đến người nhân tạo...”
“Thì chuyện đó có liên quan gì đến tôi?” Ngải Vi kiềm chế cảm xúc của mình: “Tất cả chỉ là tình cờ mà thôi.”
“Tôi có một đôi mắt có thể nhìn thấy bản chất thông qua hiện tượng.” Robert duỗi hai ngón tay, chỉ vào mắt mình rồi chỉ vào Ngải Vi: “Tôi rất nghi ngờ cô và một số người nhân tạo đang duy trì một mối liên hệ bí mật, lợi dụng cơ hội này để truyền tin cho trí tuệ nhân tạo ở khu bỏ hoang. Những năm gần đây, vì quá nhiều người nhân tạo đã chết, cô buộc phải liều mình tranh giành một vị trí trong đội thám hiểm, muốn công khai qua lại giữa quận 1 và khu bỏ hoang để truyền tin. Có phải không?”
Ngải Vi không nói nên lời.
Cô không biết làm thế nào mà đối phương có thể vượt qua kỳ thi vào ngành cảnh sát.
Anh ấy nên đi viết văn cho trang văn học mạng Tấn Giang, thêm vào chút tình tay ba méo mó giữa con người và người nhân tạo, kết hợp với một vài phân cảnh nhạy cảm, chắc chắn có thể lọt vào top truyện hot.
Robert cười lớn: “Bị tôi nói trúng tim đen rồi chứ gì?”
Ngải Vi nói: “Anh nói làm tôi ngớ người ra luôn mà.”
Robert đắc ý, cầm quyển sổ tay, dùng phần gáy sách gõ liên tục lên mặt bàn: “Cô nói lúc đó cô ở trong khách sạn, khách sạn ở khu vực hắc ám không thể cung cấp thông tin đăng ký cá nhân của cô, cô không có bất kỳ chứng cứ ngoại phạm nào.”
Ngải Vi do dự: “Có người có thể chứng minh.”
Robert mỉa mai nói: “Chồng cô à? Lời khai giữa vợ chồng có độ tin cậy rất thấp.”
Ngải Vi bình tĩnh nói: “Thầy của tôi.”
Robert: “?”
“Lorraine.” Ngải Vi nói: “Hôm đó tôi vô tình vào khu vực hắc ám, anh ấy cũng ở đó để cứu tôi.”
Robert cười khẩy, anh ấy không quen cái tên 'Lorraine' nào. Anh ấy ngồi trên ghế trượt điện, lười biếng dựa vào lực đẩy của nó mà trượt về phía cửa, mở cửa ra gọi: “Mai Đông, đi kiểm tra xem trong căn cứ có ai tên là Rowling hay Roli gì không...”
“Lorraine.” Ngải Vi lặp lại: “Loring*.”
*Tên tiếng Anh khác của nam chính do tác giả đặt. Còn tên chính vẫn là Lorraine, được dùng xuyên suốt cả truyện.
“Lorraine.” Robert nói: “Đưa anh ta tới đây.”
Cộp cộp cộp, có tiếng bước chân vang lên.
Mai Đông ôm một chồng hồ sơ, mồ hôi đầm đìa đáp: “Xin lỗi, tôi nghĩ cuộc thẩm vấn có thể phải tạm dừng một lúc… Tôi nhận được điện thoại của cục trưởng, ông ấy bảo anh chuẩn bị… Hình như thượng tướng sắp đến rồi.”
Robert kinh ngạc đứng dậy: “Ai cơ?”
Trong bối cảnh chiến tranh và xung đột xảy ra liên miên, hiện nay xuất hiện ngày càng nhiều tướng lĩnh cấp thượng tướng, họ là những người có đóng góp to lớn trong cuộc chiến chống lại trí tuệ nhân tạo, vì một tương lai tốt đẹp hơn cho nhân loại.
“Hector.” Mai Đông lau mồ hôi: “Là vị tướng trẻ tuổi nhất.”
Robert không có thời gian thẩm vấn Ngải Vi, rõ ràng việc tiếp đón thượng tướng đó quan trọng hơn.
Anh ấy không hiểu: “Anh ta tới đây làm gì?”
“Tôi không biết.” Mai Đông thở hổn hển: “Chỉ là nghe giọng điệu của cục trưởng, hình như có liên quan đến cấp dưới của anh ta.”
Robert nhanh chóng nhớ lại những người đã bị giam giữ gần đây.
Bộ phận của họ chủ yếu phụ trách các vấn đề liên quan đến người nhân tạo, những phạm nhân được giam giữ gần đây bao gồm những kẻ biến thái nghiện người nhân tạo, cũng có những người cuồng tín đến mức đã vi phạm quy định, lấy người yêu đã mất làm thành người nhân tạo...
Trong đầu Robert không thể nghĩ ra ai trong số đó là thuộc hạ của thượng tướng Hector.
Thậm chí anh ấy còn chưa xem ảnh của đối phương… Như đã biết, để chống lại một số trí tuệ nhân tạo và ngăn ngừa rò rỉ thông tin, những tướng lĩnh ở cấp cao không có ảnh và thông tin cá nhân trên mạng và báo chí.
Khi Robert bước nhanh đến cửa, chiếc tàu bay màu bạc chuyên dụng của quân đội đã đứng yên, loại tàu bay này có thể di chuyển trên biển, trên không và trên mặt đất, hiện tại chỉ được quân đội sử dụng rộng rãi, còn cảnh sát thì chưa được phổ biến.
Robert nhìn chằm chằm một lúc, thấy vài binh sĩ cầm súng bước xuống và đứng gọn gàng hai bên.
Cục trưởng và một người đàn ông mặc quân phục có đôi mắt khác màu lần lượt bước xuống, hai người trò chuyện vui vẻ, người đàn ông này có mái tóc vàng óng mượt như lụa, vóc dáng cao ráo, một mắt màu hổ phách ấm áp, mắt còn lại là màu xanh nước biển do cấy ghép một loại tinh thể đặc biệt, quân phục đen ôm sát cơ thể, càng tôn lên vẻ lịch lãm và quý phái của anh ấy.
Robert nhanh chóng bước tới, thực hiện động tác chào nghiêm: “Thượng tướng.”
Cục trưởng sững sờ.
Người đàn ông mặc quân phục, sở hữu đôi mắt hai màu khác nhau, mỉm cười nói: “Xin lỗi, anh nhận lầm người rồi, tôi là Tân Lam, thuộc hạ của ngài Hector.”
Robert: “Hả?”