Năm sáu tuổi, cô gặp anh. Hai bóng người, một trai một gái, cõng nhau, bước từng bước trên thảm cỏ xanh, không gian xung quanh tựa như ngưng đọng, thời gian như ngừng trôi. Hình ảnh đó như tạc vào ánh chiều tà một bức họa tuyệt lộng lẫy. Năm mười sáu tuổi, cô nhận ra, trái tim mình đã vô thức thuộc về anh. Cô ở bên anh, lặng lẽ, dịu dàng, chờ đợi tình cảm từ anh. Năm mười tám tuổi, anh có bạn gái, là bạn thân nhất của cô. Đau khổ, tuyệt vọng, cô đều chôn chặt vào tim, gượng cười tươi nhìn anh hạnh phúc. Năm hai mươi tuổi, anh đi nước ngoài, bỏ thêm lần nữa cô nơi đất khách quê người. Cô đơn, lạc lõng, lại một lần nữa cô tự đứng lên từ đôi chân của mình. Rũ bỏ tất cả nỗi đau, tất cả kí ức về anh, cô của hai mươi năm trước đã không còn nữa. Năm hai mươi ba tuổi, anh trở về. Cô nhận ra, anh giờ đã trưởng thành, chín chắn, không còn vẻ sôi nổi của ba năm trước. Nhưng, nụ nở nụ cười của anh, ánh mắt anh nhìn cô vẫn cứ không hề thay đổi. Hai mươi năm trôi qua. Hai mươi năm, cô vẫn luôn đợi thật sự là vậy. Không phải ngẫu nhiên mà cô chấp nhận nhìn anh hạnh phúc bên người khác, cô chấp nhận nhìn anh theo đuổi niềm vui mừng của bản thân. Cô khát khao anh hiểu rằng: “ Hai mươi năm qua, em yêu anh, và sau này cũng bởi vậy điều này thật rõ ràng. Hạnh phúc của anh, là do anh nắm bắt. Đi một đoạn đường dài, nếu mệt, đừng cố gắng bước thêm. Hãy quay đầu nhìn lại. Bởi phía sau vẫn tiếp tục là em! ”
Đang tải bình luận...
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!
Chia sẻ ý kiến của bạn về truyện "Phía Sau Vẫn Là Em".