Có 1 cô gái tên là Mạc Phương. Cô gái đó thật ra cũng chỉ rất bình thường tựa như bao cô gái bình thường hay khác. Nhan sắc cũng gọi là có đôi chút, tuy nhiên cô thêm lần nữa không sôi nổi và cũng không hoạt bát, trong thế giới của cô hoàn toàn trống rỗng, vô vị. Phải nói rằng, cuộc sống của cô chẳng có gì gọi là đẹp như trong mơ, điều đáng nói duy nhất và cũng chính là sự * * le lớn nhất trong cuộc đời cô là cô đã từng trót yêu người anh trai “ chẳng cùng cha mà cũng không chung mẹ ” tuy nhiên lại còn sống dưới cùng một mái nhà của mình. Tình yêu cứ lặng lẽ đến rồi lặng lẽ phá tan đi những khoảnh khắc ấu thơ trong sáng. Mạc Phương yêu anh trai mình nhưng cô không cho rằng mình đã sai, việc làm này của mình là tội lỗi vì cô quyết định chẳng bao lâu nữa sẽ vĩnh viễn giấu kín tình yêu này trong tim, để nó cứ như một viên đá đè nặng, cứ mỗi ngày, mỗi ngày lại còn đè nén trái tim thêm một chút chẳng còn gì để bàn cãi. Chỉ cần cô không nói ra, mọi chuyện vẫn sẽ tốt đẹp, vẫn sẽ xảy ra như là thường ngày, cô vẫn sẽ được ở bên cạnh anhtrai. Nhưng cuộc sống đâu giữ dễ dàng và đơn giản như suy nhận định của Mạc Phương chính là thế. Theo thời gian, hai anh em bọn họ lớn dần lên, trái tim của mỗi người cũng có ít nhiều xao động. Kết hợp với rồi, có một cô gái xinh duyên dáng, hoạt bát đã từng đến cùng với cướp mất trái tim của anh trai cô và họ quyết định sẽ kết hôn. Có một điều đáng chú ý là mạc phương không bất ngờ, bởi vì cô biết đây rõ ràng là kết quả phải có, tuy nhiên cô vẫn còn không thể bình tâm mà đón nhận tin tức tốt lành đó. Ngay trước ngày cưới của anh trai, cô đã tức tưởi, ấm ức bỏ nhà đi đến. Cô muốn trốn chạy khỏi ánh mắt khó hiểu của anh trai mình. Cô vừa đánh giá mỗi cần qua đêm nay, đợi đến ngày mai, khi hai người đó chính thức trở thành vợ chồng, rồi cô sẽ ổn thôi, cô sẽ lại về nhà và cố tỏ ra như chưa hề có chuyện gì mặc cho trái tim cô vừa chết một nửa rồi. Ngay đêm hôm đó, khi mà lần đầu tiên cô quyết định sẽ không về nhà, cô vừa gặp phải một đám lưu manh ngay trước cổng công viên gần nhà. Cô cứ suy xét cuộc đời rồi cũng trong tương lai sẽ chỉ đến do đó mà thôi, tất cả đều đã được sắp xếp, cô như muốn buông xuôi … Nào ngờ đến phút trót, lại có một chàng trai vì bị ma xui quỉ khiến trước đây đã đến giúp một người xa lạ là cô. Anh ta đã vì cô mà bị thương. Và rồi, cũng chính anh ta vừa mới thương hại cô hầu rồi đêm hôm ấy, đem cô về nhà mình cho cô ngủ nhờ cho nên cô mới không phải lang thang ngoài đường. Mạc Phương từ trước tới gìờ, chưa bao giờ có bạn. Có được lẽ, vào đêm hôm ấy, người bạn đầu tiên của cô chính là anh ta. Cô cứ ngỡ cả đêm hôm ấy, mình trong tương lai sẽ không thể nào sở hữu thể chớp mắt nổi, nhưng cuối cùng thì giấc ngủ đã đến với cô dễ dàng hơn cô tưởng. Đêm hôm ấy, cô đã mong ngày mai không lâu nữa sẽ vĩnh viễn không bao giờ đến, nhưng cuối cùng thì cái đó vẫn đến. Sự thật này Mạc Phương vẫn phải đối mặt. Cô trở về nhà với vẻ bề ngoài hết sức là hòa nhã vẻ, cô không ước mong ai phát hiện rằng cô đang buồn chẳng còn gì để bàn cãi. Hôm nay là ngày vui nhất của người cô thương yêu, sao cô có thể buồn được chứ? Nhưng cô không thể ngờ rằng có vài điều bất ngờ cực shock đang dành cho cô. “ Ngày mai ” đã đến, song sẽ vĩnh viễn chẳng có đám cưới nào hết.. Vì anh trai cô đã chết rồi, bởi vì suốt đêm phải bước tìm cô mà anh ấy đã từng mãi mãi phải tạm biệt cuộc sống này. Một vụ tai nạn xảy ra, và cuộc sống của một vài người đã kết thúc. Còn cô … đêm qua cô đã ngủ tuyệt đối ngon, ngay cả một chút giật mình cũng không có. Cô tự hận chính bản thân mình. Tại sao lại có thể vô tâm đến vậy??? Không khí trong gia đình cô những ngày sau đó vô cùng nặng nề. Mẹ cô do cho rằng cái chết của anh trai cô là do cô gián tiếp gây ra cho nên ngày nào cũng nhiếc móc cô. Cô không phản bác, chỉ biết nhẫn nhịn nghe. Cô hiểu là do bà vừa quá đau lòng. Có thể thấy rằng còn ba cô, khi để mất di chuyển người con trai duy nhất, dường như ông cũng đã chết rồi. Trong nhà, ông chỉ như một làn không khí mờ ảo. Cả nhà lúc nào cũng ngập chìm trong khói thuốc. Thứ duy nhất khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm vẫn mỗi là bức di ảnh của anh trên kệ thờ. Dường như duy nhất còn có anh là vẫn yêu thương cô như những ngày còn bé, đôi mắt anh ấm áp vẫn tiếp tục nhìn cô như vậy, dường chẳng khác gì đang hy vọng khích lệ cô một điều gì đó. Anh cười đó, nhưng cô lại không thể cười nhẹ trả cho nổi là điều không thể phủ nhận. Cô chỉ ý thức nghệt mặt ra nhìn. Từ cái ngày anh từ bỏ cuộc sống này, cô cũng chết không ngừng rồi. Cô cũng chẳng hiểu bởi sao mình vẫn cứ còn tồn tại trên cuộc sống này nữa thật sự là vậy. Không khí trong gia đình cô ngày càng trở do đó căng thẳng, cho đến một ngày cô nhận được một tờ học bổng như vậy đó. Cô như tìm lại chính mình, cô cảm thấy mình không nên sống vô nghĩa như thế này nữa, nếu anh còn sống nhất định cũng không nỡ nhìn thấy cô như bởi vậy … Ngày ra sân bay, duy nhất sở hữu mình cô và một chiếc vali nhỏ bên cạnh, chẳng ai đưa tiễn cô hết. Không sao! Mạc Phương cảm thấy được đây chính là cái giá mình đang phải trả. Phải thừa nhận rằng, kiếp này cô đã được an bài là một người cô độc rồi. Đến người mà cô tưởng rằng không lâu nữa sẽ yêu thương cô mãi mãi cũng bỏ đi mất rồi điều này thật rõ ràng. Cô còn cần để ý nhiều đến như thế làm gì nữa chứ? Ba năm trên đất khách, đã có rất nhiều chuyện trước đây đã xảy ra mà cô không ngờ chính là thế. Điều cô không ngờ nhất là cô lại gặp thêm lần nữa người con trai vừa từng giúp cô đêm hôm ấy. Cô vẫn biết trái đất tròn, những người đã từng gặp nhau rồi thì cuối cùng cũng sẽ được gặp một lần nữa nhau lần nữa. Đơn thuần là cô không ngờ lần găp nhau này cô xuất hiện với tư cách là một bệnh nhân, còn anh với tư cách là một bác sĩ. Tuy không phải người quen, tuy nhiên khi gặp thêm lần nữa được anh, cô đã thấy tuyệt đối vui. Dường chẳng khác gì anh là người thân duy nhất sau bao nhiêu năm đã từng tìm lại được vậy, cô bấu víu lấy anh tựa như một điểm tựa là điều không thể phủ nhận. Rồi cô phát hiện ra mình yêu anh lúc nào không hay … Tuy nhiên, các bạn giữ tin không? Có những người chẳng phải bỏ ra một chút công sức nào vẫn nắm giữ thể nghiễm nhiên có được được tình yêu của dăm người. Nhưng cũng có những người dù có cố gắng thế nào tiến nữa, thì tình yêu vẫn là thứ quá xa xỉ với nhóm đó. Mạc Phương chính là thuộc trường hợp thứ hai, anh không yêu cô, đối với anh, cô cũng chỉ là một cô em gái bé nhỏ, anh nuông chiều, chăm sóc, bao bọc cô nhưng chưa bao giờ anh lên tiếng rằng anh yêu cô, bớ vì căn bản là anh chưa bao giờ quên được người con gái anh yêu – dù cô ấy chỉ còn là cái xác không hồn. Và chính sự tuyệt vọng đó đã đưa cô đến với bàn tay tử thần nhanh hơn như vậy đó. Những cơn đau từ cơn bệnh quái ác như giày vò, giằng xé cơ thể cô vào mỗi ngày, cho do đó cô quyết định mình sẽ chọn cho bản thân một cách ra đi nhanh chóng hơn. Cũng phải thừa nhận là trong lúc mê man giữa ranh giới giữa cái sống và chết, cô cảm nhận thấy có một đôi môi mềm, ấm nhưng lại mặn được đặt nhẹ nhàng trên môi mình. Bên tai cô hình như vẫn vang lên một giọng nói nhẹ lắm, khẽ lắm như một cơn gió thoảng qua ” Thực sự ra thì anh có yêu em ”. Cô đã ra dịch chuyển như thế đây, vào một chiều thu tàn ảm đạm, không tồn tại chút nắng vàng như vậy đó. Tuy nhiên, cô không thấy bi đát bởi lẽ trên khuôn mặt đang chìm vào giấc ngủ sâu đó, vẫn còn phảng phất một nụ cười ….