Cái tên nói lên tất cả, truyện này vốn viết vì thế để “ phiêu ” Âu Dương đại BOSS, ngày hôm qua ta đây bỗng nhiên phát hiện ra hắn mới là tình yêu thật sự của mình, cho nên hôm nay dựa theo nguyên tắc “ thương hắn chính là bất hạnh của hắn ” mà “ phiêu ” hắn. ( > _ < ) Bối cảnh của truyện là lúc đại BOSS trước đây đã bắt đầu độ hồn, nhưng chưa tới khi tuyệt vọng, cũng chưa gặp công chúa Tốn Phương, sau, hắn đồng thời nữ chính gặp nhau, 1vs1, kết HE. - Giới thiệu sơ lược thì vẫn chưa đánh giá ra, bên dưới là một trích đoạn ngắn, vô cùng hoan nghênh vị nào tốt bụng viết giúp một cái văn án – Đôi mắt của Thái Tử Trường Cầm gằm xuống, cũng phải, nếu như không phải là kẻ ngốc thì sao lại thuận tay mà nhặt lên cái của nợ như vậy chứ? “ Hửm? Quả thực, ngươi đói bụng sao? ” a du nhìn đứa bé một lúc, thận trọng theo dõi đôi mắt của đối phương, sau đó tỉnh ngộ, “ thảo nào cứ chằm chằm nhìn vào ngực ta, nhưng ta không nắm giữ sữa cho ngươi bú đâu, làm sao đây? ” “... ” thương hải long ngâm! ( * * )...... Chú thích ( * ) Phiêu: Khụ khụ, cái từ này thiệt là khó nói lắm, nó thường đi chung với chữ “ đổ ”, người ta gọi là “ phiêu đổ ” mỗi các thói hư như chơi xx và đánh bài. ( xx là cái chi chi thì chắc mấy bấy bì ai cũng hiểu mà, người nào trong sáng vẫn chưa hiểu xin mời tham khảo từ “ phiêu kĩ ” ^ ^ ) Truyện có hai tên, một là " Phiêu Âu Dương lão bản ", hai là " Nuôi Âu Dương lão bản ", và bạn trước đây đã chọn cái tên sau với mục đích nghe cho nó thanh nhã. ^ ^ ( * * ) Thương Hải Long Ngâm: khúc đàn nổi tiếng của boss nhà mình, có sức sát thương. Chi tiết xin tham khảo " Cổ Kiếm Kỳ Đàm "