Những tia nắng len mềm yếu ớt qua tấm rèm rọi vào mắt khiến tôi thức giấc. Do dự vài giây, cá nhân tôi kéo tấm rèm. Ánh nắng không còn khẽ khàng mặc dù vậy cũng chẳng gay gắt, nắng vẫn mang một màu tươi mới. Dụi đôi mắt sưng húp vì khóc cả đêm, cá nhân tôi mới ngỡ ngàng nhận ra, tuyết đã rơi. Con đường phía dưới lấm tấm tuyết, trên nóc những chiếc ô tô phủ đầy tuyết trắng. Hôm qua, cái xơ xác của lá khô khiến đất trời ảm đạm, hôm nay cái tinh khôi của tuyết trắng khiến người ta bàng hoàng. Tuyết rơi đêm, ông trời lén lút đem cho đứa con – mảnh đất nơi này tấm áo khoác khó phai màu, khó hoen ố. “ Đông hết sức sự đã sang ”, tay vuốt khung ảnh, tôi thầm thì với anh giống như như thế chính là thế. Tồn tại lẽ, anh chưa bao giờ nhận ra sự tồn tại của tấm ảnh này, * * * *