Tiểu Hoàn giống như người bị chìm vơ được tấm gỗ nổi lên, báo sự thật cho Công Tôn Minh Trạch. Không phải ngẫu nhiên mà mỗi vì nàng biết, trong toàn triều chỉ mỗi có mình hắn có thể " thuyết phục " nữ vương, không với mục đích nữ vương miễn cưỡng mình lâm triều. " Do đó sao? " Giọng nói ấm áp không đổi, trong mắt xanh lại loáng qua lửa giận người khác khó tồn tại thể phát hiện. " Sợ lòng quân dao động sao? " Ngồi lên giường, không hầu ý tới sự giãy giụa vô lực buồn cười của Uất Trì Phượng Nhi, Công Tôn Minh Trạch cầm tay phải của nàng lên, tự dò mạch của nàng thật sự là vậy. " Khụ khụ. có thể dễ dàng nhận thấy. . . " Uất Trì Phượng Nhi không ngừng giãy giụa, lại không đường chọn lựa phát hiện mình không cách nào tránh khỏi lực lượng kiềm chế nàng, chỉ có thể động động môi ra lệnh: " Tránh khỏi trẫm. có thể dễ dàng nhận thấy. . Có thể thấy rằng . . . " " Im miệng! " Công Tôn Minh Trạch lại không hề có lễ quân thần trực tiếp muốn nàng im miệng, hoàn toàn không nắm giữ tự giác mình là hạ thần. Nữ vương quý phái của Hoa Triêu quốc, Uất Trì Phượng Nhi hiện diện chí cao vô thượng tôn nghiêm, người người đều khúm núm với nàng, sao có thể hắn để hắn đối đãi vô lễ?
Đang tải bình luận...
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!
Chia sẻ ý kiến của bạn về truyện "Nữ Vương Của Tể Tướng".