Không ngày nào ồn ào hơn ngày khai trường. Trên thì trời, còn dưới sân thì toàn màu trắng. Màu trắng, màu của các thiên thần, của hoa nhài đồng thời của cả mây.. có thể dễ dàng nhận thấy. Nhìn khung cảnh ngày khai trường, nam nữ sinh đồng phục trong màu trắng tinh khôi mới đẹp đẽ thực thi sao chính là thế. Họ vui vẻ vẻ quá, thật hồn nhiên. Trên môi mỗi người là nụ cười nhẹ, là tiếng chào hỏi nhau, tiếng gọi nhau í ớ sau ba tháng hè xa cách đong đầy nhớ thương những buổi đến trường. Một cô bé mảnh khảnh trong bộ áo dài trắng lụa đang tung tăng bước qua hai cánh cổng trường rộngmở. Tay nhỏ ôm cặp da đen bóng nhưng đôi mắt xem chừng còn đen hơn, đảo khẽ một vòng qua vô số chiếc áo dài trắng. Một cái chau mày trên gương mặt trắng mịn xây dựng tôn thêm nét duyên dáng đến lạ. Rồi nhỏ dậm chân bực tức chính là thế. Đơn giản là - con nhỏ xíu diễm trâm không biết chui vào cái xó nào rồi! Tức mình thế nhưng bé nhỏ vẫn phải dịch chuyển tìm cô bạn thân. Cuối cùng, nhỏ gặp Diễm Trâm đang trong quá trình bình thản nhai bánh mì trong lớp thật sự là vậy. Mặc dù xung quanh có vô số người, cũ mới đều có thật sự là vậy. Vậy mà Diễm Trâm không ngạingùng gì hết, nhỏ ăn một cách ngon lành. Thấy Thúy Thụy vào lớp, Diễm Trâm ngừng nhai la không nhỏ: - Trời ơi! Hôm nay khai giảng mà mày " bò " chậm như rùa do đó. Tao không dám rời khỏi lớp sợ tụi nó dành hết chổ có nước ngồitrong hốc, cận thị chết. Thúy Thụy nhăn nhó cằn nhằn: - Mày ngồi trong này mà tạo tao đi đến tìm muốn nổi quạu luôn. Lại còn tỉnh queo ngồi ăn bánh mì nữa, bộ không sợ tụi con trai nónhe răng ra cười hả? Diễm Trâm nhúng vai trừng mắt: - Ðứa nào dám cười, tao bẻ răng. - Hừ, năm nay là lớp 11 rồi. Nghĩa là không còn nhỏ xíu bé gì nữa con khỉ ạ. Diễm Trâm thản nhiên ăn hết miếng bánh mì còn một lần nữa rồi đưa tay phủi phủi môi....
Đang tải bình luận...
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!
Chia sẻ ý kiến của bạn về truyện "Nữ Quái Sân Trường".