Nắp valise đã đậy rồi me một lần nữa mở ra, đôi mắt me tần ngần nhìn vào những chiếc quần áo xếp ngay ngắn là điều không thể phủ nhận. Mấy viên long não bốc mùi thơm dìu dịu, chiếc hộp nhỏ đựng kim chỉ và các đồ vật linh tinh nằm một góc. Tay me vuốt nhẹ lên lần vải của chiếc áo trên cùng, em ngắm nghèn nghẹn ở cổ họng, nước mắt đơn thuần muốn trào ra. Me ngồi yên lặng, đầu cúi xuống valise mở rộng tựa như ước mong thu hết những hình ảnh vào lòng me. Em nói nhỏ bé giọng nghẹn lại còn:
Đang tải bình luận...
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!
Chia sẻ ý kiến của bạn về truyện "Những Nốt Nhạc Trầm".