Truyện này kể về một cố sự vô cùng rắc rối, “ Tu tiên, – Tu tiên thật quá phiền phức, – Hay là tu ma cho nhanh gọn, – Nhưng mà tu thành ma thì không hay lắm, – Thôi được, lại tu tiên vậy, – Có điều tu tiên thì không được ăn thịt … ” Xin cảnh báo: Truyện này tình cảm lộn xộn, mạch truyện quỷ dị, nửa văn nửa thô, ngôn từ mới lạ, nội dung lằng nhằng, xin hãy thận trọng! Quyển thứ nhất của truyện đơn thuần chỉ là “ tóm tắt truyện xưa ”, đề nghị trực tiếp đọc luôn từ quyển thứ hai ( quyển đó mới là quan trọng nhất ). Xin cảm ơn mọi người đã ủng hộ bấy lâu nay, truyện này sử dụng một phần lớn kiến thức từ những tác phẩm nối tiếng thời cổ tựa như Sơn Hải Kinh, Hải Nội Thập Châu Ký. Xin đừng chụp mũ là tôi copy, tôi mỗi tham khảo … xa xa mà thôi. Không phải ngẫu nhiên mà lời cuối: câu chuyện xưa hoàn toàn là hư cấu, không liên quan tới bất cứ một cá nhân, đoàn thể hay tổ chức nào. Nếu có gì tương tự thì chẳng qua là vô tình trùng hợp! Giảng thành ngữ: Xuất từ thành ngữ từ xưa: “ Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai ” ( Thấy ngựa tung vó bụi mù đám phi tần cùng nhau mỉm cười, tồn tại điều không ai biết rằng đó là do trái vải đã về tới ). Câu này nói về chuyện Dương Quý Phi thích ăn trái vải, hoàng đế liền sai người dùng khoái mã vận chuyển. Ý ước muốn nói tốc độ rất nhanh, chỉ có thể thấy khói bụi mù mịt chứ không nhìn thấy bóng ngựa phi qua, sau cùng nói tắt thành “ Nhất kỵ tuyệt trần. ” Thời nay câu này mang ý: Sở hữu một số người rõ ràng ở một phương diện nào đó có năng lực hơn hẳn người thường nên phát triển hết sức nhanh, khiến cho người khác chỉ có nhìn chứ không theo nổi!
Đang tải bình luận...
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!
Chia sẻ ý kiến của bạn về truyện "Nhất Kỵ Tuyệt Trần".