Nhân Sinh Rực Rỡ
Kiếp trước, Ngô Mạch Mạch và tôi đều chỉ là diễn viên hạng ba vô danh.
Cô ấy nghiện phẫu thuật thẩm mỹ, ám ảnh với việc chỉnh sửa từng đường nét để trở nên xinh đẹp hơn.
Tôi khuyên cô ấy nên tập trung trau dồi kỹ năng diễn xuất, đó mới là con đường thành công bền vững.
Cô ấy chẳng nghe, lao đầu vào dao kéo, bỏ bê diễn xuất.
Mười năm sau, trong khi tôi chật vật giành được ngôi vị Ảnh Hậu, cô ấy vẫn chỉ là một tiểu hoa vô danh.
( Tiểu hoa: nữ diễn viên trẻ mới nổi. Ảnh hậu: nữ diễn viên xuất sắc nhất trong lĩnh vực điện ảnh.)
Ngày tôi nhận lời tỏ tình của Ảnh Đế, giữa muôn vàn lời chúc phúc, chiếc xe thuê gặp tai nạn thảm khốc.
"Nếu không phải tại mày, tao đã lãng phí mười năm thanh xuân rồi sao?"
Tỉnh dậy, tôi trở về ngày Ngô Mạch Mạch chuẩn bị phẫu thuật mí mắt.
Tôi nở nụ cười rạng rỡ: "Đẹp là con đường tắt dẫn đến thành công, cậu muốn gì, tớ đều ủng hộ!"
Đang tải bình luận...
Chia sẻ cảm nhận của bạn về truyện này.
Đang tải bình luận...
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!
Chia sẻ ý kiến của bạn về truyện "Nhân Sinh Rực Rỡ".