Không phải ngẫu nhiên, mà bởi vì cứu ta, Lư Yến Đoan - vị công tử đệ nhất kinh thành năm nào - giờ đây đã trở thành một kẻ tàn phế, không thể cử động.
Hắn sợ lỡ dở nhân duyên của người khác, nhẫn tâm từ hôn với Chu gia trưởng nữ, người thanh mai trúc mã thuở nhỏ.
Sau đó, hắn lại ước muốn ta gả cho hắn.
Ta mang tâm tư chuộc tội, tất nhiên chẳng chút oán hận.
Thật ra, dù hắn có cô độc, quái gở đến đâu, tính khí thất thường cỡ nào, ta cũng tình nguyện chịu đựng.
Lúc ấy, ta cứ ngỡ rằng đời này của chúng ta sẽ mãi quấn chặt trong vòng ân oán như vậy mà sống hết một kiếp. Cho đến sau này, khi đôi chân của Lư Yến Đoan hồi phục. Ngày hắn khỏi bệnh trở về phủ, ta chần chừ thật lâu mới đi gặp hắn.
Nhìn hắn trân trọng một bộ bảo hộ đầu gối, hiếm khi nở nụ cười nhẹ với ta:
"Sao giờ mới tới?"
"Khó cho cái đầu gỗ nhà ngươi cũng biết nghĩ thông suốt, còn chuẩn bị được một phần lễ vật thế này."
Dứt lời, hắn phấn khởi đeo bộ bảo hộ đầu gối vào rồi bước ra cửa.
Ta không kịp giải thích với hắn.
Đồ bảo hộ kia là Chu gia trưởng nữ sai người đưa tới từ sáng sớm nay.
Mà lễ vật ta chuẩn bị cho hắn, chính là phong thư hòa ly trong tay này.
Đang tải bình luận...
Chia sẻ cảm nhận của bạn về truyện này.
Đang tải bình luận...
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!
Chia sẻ ý kiến của bạn về truyện "Nhã Trần Ai - Bất Thức Phả".