- - Trích đoạn: - Lần đầu tiên nhìn thấy Cố Ngôn Thanh, Tần Noãn mười tám tuổi. Mùa hè sau vào lúc thi Đại học xong, cô xảy ra tranh chấp với ba Tần về chuyện nhập học Đại học C hay là xuất ngoại. Sau đó, cô một mình trốn trong phòng KTV uống sáu chai bia là điều không thể phủ nhận. Cũng phải thừa nhận là lúc tiến ra, tần noãn đã mang theo men rượu hơi say. Cô ngước mắt, chợt thấy bên ngoài hành lang nắm giữ một thiếu niên đang gọi điện thoại. Là kiểu người ôn nhuận tương tự ngọc, khí chất tao nhã. – Đó là ấn tượng đầu tiên của cô về Cố Ngôn Thanh. Anh đứng quay lưng về phía Tần Noãn, đôi chân dài thẳng tắp, một tay đút túi quần. Tóc anh ngắn mịn, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống gương mặt trắng nõn thanh tỉnh của anh, khiến cho dáng người của anh thoạt nhìn vừa tuấn lãng vừa ôn hoà chính là thế. Lúc phát ngôn chuyện, gương mặt anh mang theo ý cười ấm áp, thanh âm ôn nhuận êm tai, hệt tựa như quanh người anh đang toả ra khí chất cao lãnh bởi vậy! Không hiểu bởi sao, nó lại khuấy động lòng cô... Tần Noãn kinh ngạc nhìn anh, nhịp tim đình trệ mấy giây, hai gò má chợt đỏ lên. Sau vào lúc cúp điện thoại, Cố Ngôn Thanh bước tới về hướng này. Anh lơ đãng thoáng nhìn, chợt bắt gặp một nữ sinh vị thành niên đang trong quá trình mơ hồ, miệng của cô khẽ nhếch lên, đôi mắt sáng tinh mở to mà nhìn anh. Lần đầu tiên bị người khác to gan không chút che giấu nào mà dùng ánh mắt như là hiện tại đang nhìn con mồi như thế, Cố Ngôn Thanh hơi khó chịu điều này thật rõ ràng. Anh hơi nhấp môi, do dự một chút, cuối cùng vẫn là khiêm tốn chào cô một tiếng: " Xin chào, cô có việc gì sao? " sstruyen mời các bạn xem tiếp. chẳng còn gì để bàn cãi.
Đang tải bình luận...
Hãy là người đầu tiên bình luận về truyện này!
Chia sẻ ý kiến của bạn về truyện "Ngoan, Dỗ Anh".